Chương 603: Chờ một cơn mưa sao băng


Vốn dĩ kỹ thuật lái xe của Giang Mộ Tuyết không được tốt lắm, xung quanh tối om như vậy khiến cô lái xe càng vất vả hơn.

Tiểu Tuyết, tạt vào lề đường đi, để anh lái cho.


Giang Mộ Tuyết cắn môi, không biết vì sao bỗng cảm thấy cáu3 giận.

Có phải nhìn thấy sao băng thì phải cầu nguyện không?

Cô quên bẵng đi mất.
Không bao lâu sau, Tần Phong quay lại sân thượng, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng.
Anh quấn chăn lên người cô, sau đó ôm cô ngồi xuống.
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, trên trời nhanh chóng xẹt qua mấy ngôi sao băng nữa.
Cô lập tức chắp tay trước ngực, thì thầm nguyện vọng của mình ba lần liền.
Chói mắt và ngắn ngủi.
Giang Mộ Tuyết không nhớ đã bao lâu rồi cô chưa được ngắm sao băng, đến lúc hoàn hồn lại thì vệt sáng đó đã biến mất.
Giang Mộ Tuyết ấn mật khẩu, thanh toán một cách thuận lợi.

Hôm nay bắt đầu từ mấy giờ?
Tần Phong hỏi nhân viên phục vụ.
Chỉ có điều, thức ăn ở đây… Rất bình thường.
Nhưng nhìn Tần Phong ăn ngon lành như thế, rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng không nhịn được hỏi:
Tần Phong, chúng ta đi xa như thế, anh cảm thấy nhà hàng này có ngon không?

Băng qua khu vực ăn cơm và đi qua cửa, Giang Mộ Tuyết phát hiện ra có rất nhiều người đang đứng ở khu đất trống sau nhà hàng.
Hình như tất cả đều là những vị khách vừa ăn cơm ở đây.
Thời khắc ấy, khung cảnh đẹp tuyệt vời ấy khiến tất cả mọi người phải nín thở, dường như chờ đợi cả một buổi tối chỉ là vì thời khắc này.
Cho dù khu vực này rất vắng vẻ, cho dù bữa tối không mấy ngon miệng, nhưng cơn mưa sao băng này lại giống như phần thưởng mà vũ trụ rộng lớn tặng cho loài người bé nhỏ, dễ dàng tiêu trừ nỗi oán giận của Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn anh một cách nghiêm túc:
Anh hứa với em đi, cho dù sau này có nhiều tiền thì cũng đừng tùy hứng như thế nữa được không?

Trả giá cao mà còn không có được một trải nghiệm tuyệt vời, so với giá cả thì thực sự không đáng.
Giang Mộ Tuyết khẽ nhướng mày lên, được đó, người mới học thăng cấp rồi, biết tạo sự hồi hộp cho người ta.

Thưa anh, sân thượng ngắm sao đã trống rồi.

Thấy cô không có ý định ngừng lại, giọng nói của Tần Phong cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc:
Tiểu Tuyết.

Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng chậm rãi tạt vào lề đường, sau đó mở cửa xe bên ghế lái ra để đi xuống.
Thế nhưn6g cô không đổi chỗ với Tần Phong sang ghế phụ, mà là mở cửa hàng ghế sau ra rồi trèo lên.
Tần Phong quay đầu nhìn cô:
Tiểu Tuyết, em chờ anh một lát.

Dứt lời, anh lại đi xuống bậc thang.
Giang Mộ Tuyết hoàn hồn lại, nhìn theo ánh mắt của anh.
Trong bầu trời đêm vốn chỉ có lác đác vài ngôi sao bỗng lóe lên một tia sáng, mang theo cái đuôi dài nhanh chóng lướt qua chân trời.

Đang chờ sao băng.


Sao băng?

Giang Mộ Tuyết bỗng ngước mắt lên, nhưng chỉ nhìn thấy cằm anh.

Tiểu Tuyết, mau nhìn kìa.

Sân thượng không lớn lắm, cũng chẳng có ai cả.
Gió trên đó rất lớn, khiến Giang Mộ Tuyết không nhịn được rùng mình một cái.
Nhân viên đứng bên cạnh ngây ra như phỗng, cô ấy đã làm hai năm ở nhà hàng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp khách nam tự nói là mình không có tiền.
Giang Mộ Tuyết gật đầu, đưa tấm thẻ mà anh vừa đưa mình cho nhân viên.
Ánh mắt của anh khiến Giang Mộ Tuyết hơi bồn chồn:
Sao vậy?


Tiểu Tuyết, anh không có tiền.


Ừm, tối nay có mưa sao băng.

Trái tim Giang Mộ Tuyết hơi rung động, vậy nên hôm nay anh đưa cô tới đây là để ngắm mưa sao băng.
Lắc lư thêm mười phút nữa, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Giang Mộ Tuyết mở cửa xuống xe, bước chân hơi chao đảo, bởi vì cô thấy hơi say say rồi.
Giang Mộ Tuyết mở to đôi mắt, chỉ là một bữa tối mà thôi, có cần thiết phải liều mạng thế không?
Hai người cùng đi vào đại sảnh nhà hàng, nhân viên mặc đồng phục trang trọng, cách phục vụ cũng rất chu đáo.
Nhìn dáng vẻ vừa phờ phạc lại vừa cáu giận của cô, trong mắt Tần Phong bỗng hiện lên ý cười. Anh giơ tay khoác lên eo cô, dẫn cô tới cửa nhà hàng.
Lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ra ngoài nhà hàng này thì xung quanh nơi đây chẳng có gì cả, cho dù có thì cô cũng không biết, bởi vì xung quanh tối đen như mực.

Tàm tạm, chấp nhận được.




Nhưng Tần Phong không dẫn cô tiến lên trước, mà là rẽ phải rồi tới cạnh bậc thang.
Hai người bước lên từng bước một, lên đến độ cao bằng khoảng hai, ba tầng là tới một sân thượng.
Nhìn hành vi như đang giậ5n dỗi của cô, Tần Phong đứng vài giây bên cạnh rồi mới vào trong xe và nổ máy.
Giang Mộ Tuyết ngồi khoanh tay ở ghế sau, nhìn người đàn ông đang im thin thít ở đằng trước.
Nếu không thì vì sao anh lại biết rõ như thế?
Khóe môi Tần Phong hơi cong lên, anh nhẹ giọng nỉ non:
Đây là lần đầu tiên anh tới.

Lúc mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây ngẩn cả người, bởi vì trong bầu trời đêm không chỉ có hai, ba ngôi sao băng vụt qua nữa.
Những tia sáng mộng ảo xẹt tới từ mọi phương hướng, càng lúc càng nhiều, như một màn mưa ánh sáng rả rích.
Ăn xong, Tần Phong gọi nhân viên tới thanh toán.
Anh đang định lấy thẻ ra thì bỗng khựng lại, ngước mắt nhìn Giang Mộ Tuyết.
Tần Phong bước tới gần cô:
Tiểu Tuyết, em say xe à?

Giang Mộ Tuyết thản nhiên nhìn anh một cái, thực sự lúc này cô không muốn nói chuyện chút nào cả.

Chỗ này… Là ở trên núi à?


Ừm.

Sau khi nhân viên đi, Giang Mộ Tuyết mới hỏi Tần Phong:
Vừa rồi anh hỏi mấy giờ bắt đầu là sao?

Tần Phong cười thần bí:
Lát nữa em sẽ biết.


Mật khẩu là ngày mười tháng mười.

Giang Mộ Tuyết sững người, mùng mười tháng mười là ngày bọn họ kết hôn…
Giang Mộ Tuyết vịn vào tay cầm trên cửa xe:
Tần Phong, còn bao lâu nữa mới tới nơi?


Sắp rồi.

Tần Phong ôm cô, kề sát vào tai cô và nói:
Sân thượng ngắm sao của nhà hàng này là nơi có vị trí tốt nhất, vậy nên giá cả cũng không thấp đâu.


Trước kia anh từng tới đây rồi à?

Tốt nhất lát nữa anh có thể đảm bảo được rằng nhà hàng đó là một nhà hàng cực kỳ ngon!
Một lát sau, chiếc xe bỗng hơi rung lắc.
Giang Mộ Tuyết tựa vào lòng anh, đôi mắt nhìn lên bầu trời màu đen, giữa màn đêm chỉ có lác đác mấy ngôi sao.

Tần Phong, bọn họ đang chờ gì vậy?
Giang Mộ Tuyết chỉ vào những người bên dưới khu đất trống và hỏi.
Tần Phong gật đầu, anh đứng lên, vươn tay ra với Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, đi thôi.

Thế là Giang Mộ Tuyết phối hợp nắm lấy tay anh, cả hai cùng đi vào sâu bên trong nhà hàng.
Nhân viên cười gật đầu:
Thưa anh, chín rưỡi tối ạ.

Tần Phong nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa.
Cô dựa vào lòng Tần Phong, gió đêm mơn trớn hai má cô.

Cô nghĩ, hay là cô ích kỷ một chút đi, ích kỷ thêm một chút nữa, độc chiếm người đàn ông này.


Tiểu Tuyết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.