Chương 614: Mười một năm


Vốn cô tưởng rằng lúc này Tần Phong đã tới Tập đoàn Giang Lăng rồi, nhưng anh vẫn đang ngồi trong phòng khách, mặc chiếc áo s8ơ mi màu trắng, tay áo vén lên đến cổ tay, hai chiếc cúc áo không cài.

Lúc trước Giang Mộ Tuyết từng nói thích anh m3ặc như thế.

Giang Mộ Tuyết, em định đi đâu?

Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn anh:
Đi dạo phố, mua quà kết hôn cho Thiên Trường.

Sau khi chiếc xe khởi động, Giang Mộ Tuyết dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi tới trung tâm thương mại phồn hoa, Giang Mộ Tuyết mới lên tiếng:
Tiểu Hồ, tên cậu là gì?

Trên cơ bản Thẩm Thiên Trường đã hiểu tình huống của bọn họ hiện giờ rồi, vậy nên sau lễ tang của Giang Nghị Chi, cô và Lục Chi Cửu vẫn luôn ở lại thành phố Cẩm.
Không biết vì sao cô cứ cảm thấy bồn chồn.
Biểu cảm của Tần Phong hơi thả lỏng:
Anh đi với em.

Giang Mộ Tuyết chỉ lo thay giày:
Không cần, anh không chăm chỉ làm việc thì sao sớm ngày báo thù được.

Cô đứng ở bậc thang, không biết cứ nhìn như thế bao lâu.
Mãi ch6o đến khi đối tượng mà cô đang nhìn quay đầu lại nhìn cô.
Sau khi bảo nhân viên gói lại, cô đi ăn tối một mình, tiếp đó mới về biệt thự nhà họ Giang với Tiểu Hồ.
Lúc trở lại biệt thự thì Tần Phong đã đi làm về rồi.
Tiểu Hồ hơi sửng sốt:
Hồ Trạch Phi.


Tôi nhớ cậu mới vào công ty chưa được bao lâu, trong một lần hợp tác giữa bộ phận chăm sóc khách hàng và bộ phận mạng, cậu đã giúp tôi.


Vâng.

Tiểu Hồ mới tới thành phố Cẩm, vậy nên chưa quen đường quen lối.

Quà.

Giang Mộ Tuyết lên tầng rồi đóng cửa phòng lại.
Một chiếc xe đang đỗ sẵn bên ngoài biệt thự. Tiểu Hồ đứng cạnh xe, thấy Giang Mộ Tuyết ra ngoài, cậu ta vội vàng vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô.
Giang Mộ Tuyết hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lên xe.
Thấy cô về, anh mở miệng hỏi:
Tiểu Tuyết, em ăn tối chưa?

Vẻ mặt của Giang Mộ Tuyết rất hờ hững, cô hỏi ngược lại
Tiểu Hồ không nói cho anh biết sao?

Bên tay anh còn một tách cà phê, đang chuyên chú nhìn vào màn hình laptop.
Giang Mộ Tuyết đoán, 9hẳn là tách cà phê ấy không đường không sữa.

Tiểu Tuyết.

Giang Mộ Tuyết hoàn hồn lại, cô xoay người vào phòng ăn.
Sắc mặt của Tần Phong hơi cứng ngắc, không nói ra được câu nào.
Giang Mộ Tuyết không để ý tới biểu cảm của anh, cô xoay người ra ngoài.

Bà chủ định đi đâu?
Tiểu Hồ hỏi.

Đừng gọi tôi là bà chủ, gọi tôi là cô Giang đi.

Động tác của Tiểu Hồ hơi khựng lại:
Cô Giang, cô và sếp Tần…


Không sao, thực ra tôi thế nào cũng được.

Có lúc cô mua đồ, cũng có lúc không mua, có hôm cô còn ở rạp chiếu phim từ sáng đến tối, xem hết những bộ phim chiếu trong ngày.
Trạng thái như thế kéo dài đến tận khi có khách tới biệt thự nhà họ Giang.
Tần Phong cũng đi theo cô, hai người lẳng lặng ăn trưa.
Ăn xong, Giang Mộ Tuyết cầm túi xách định ra ngoài.
Trong một tuần sau đó, hai người bọn họ vẫn duy trì hình thức chung sống lịch sự và xa cách như vậy.
Ban ngày, vừa thức dậy là Giang Mộ Tuyết sẽ đi ra ngoài.
Anh bảo Tiểu Hồ đi theo cô, chỉ đơn giản là để giám sát thôi.

Hôm nay em mua những gì rồi?

Giang Mộ Tuyết hờ hững cười một tiếng, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười:
Tôi đùa thôi, lái tới ngã ba giao nhau giữa đường Cẩm Thịnh và đường Cẩm Phàm là được.

Tiểu Hồ lau mồ hôi:
Vâng.

Cô không muốn thừa nhận rằng mình không muốn trở về lo liệu mấy thứ phiền phức của đám cưới.
Nhưng ngày tổ chức đám cưới ngày một tới gần, Lục Chi Lộ và Lục Chi Vũ bắt đầu thúc giục bọn họ về thành phố Vân.
Thấy cậu ta định mở GPS, Giang Mộ Tuyết lên tiếng:
Không cần GPS đâu, cậu men theo đường Cẩm Thịnh lái thẳng tới phía bắc là được, tới đâu thì tới.

Tiểu Hồ hơi bối rối:
Cô Giang, như vậy thì…

Tiểu Hồ hơi sửng sốt:
Vâng, cô Giang.


Tới trung tâm thương mại Phỉ Lệ.

Chiếc xe dừng lại, Giang Mộ Tuyết mở cửa xuống xe.
Rất nhiều năm rồi Giang Mộ Tuyết không tới trung tâm thương mại Phỉ Lệ, cô đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác mà không có một mục đích nào cả, đi cả một buổi chiều vẫn chưa mua thứ gì.
Tiểu Hồ cười với vẻ ngại ngùng:
Trí nhớ của cô Giang tốt thật đó.


Có phải từ lúc đó, anh ấy đã biết tôi là con gái của Giang Nghị Chi rồi không?

Khuôn mặt tuấn tú, như một cơn gió mát trong núi, mang the5o sự mát mẻ dịu dàng rất riêng.
Ngay cả lúc nói chuyện cũng ôn hòa như nước ấm ba mươi độ.
Tiểu Hồ vẫn luôn đi theo cô, giữ một khoảng cách vừa phải với cô.
Mãi cho đến khi trời tối, Giang Mộ Tuyết mới mua một viên đá quý có giá trị khá cao.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.