Chương 617: Hoàn toàn biến mất


Giang Mộ Tuyết vào phòng ăn ăn sáng.

Lúc ăn xong và đi ra ngoài, vốn cô định về phòng ngay, nhưng lúc đi qua phòng khách, bước chân của 8cô hơi khựng lại.


Anh vẫn chưa đi làm à?

Nửa tiếng sau…

Cô Giang.
Tiểu Hồ gọi một tiếng.
Giang Mộ Tuyết mở mắt ra.
Mở điện thoại ra, trong hộp thư có một tin nhắn chưa đọc.
Giang Mộ Tuyết thản nhiên đọc sơ qua, cô nhắn lại mấy chữ, sau đó quăng điện thoại sang một bên rồi ngủ tiếp.
Giang Mộ Tuyết ngủ đến tận chiều mới dậy.
Cô thay quần áo, vào phòng bếp ăn cơm.
Khi đã lấp đầy dạ dày, cô ra khỏi biệt thự, Tiểu Hồ vẫn đang chờ cô ở bên ngoài.
Giang Mộ Tuyết vẫn lên xe như thường ngày, cô đọc địa chỉ cho Tiểu Hồ rồi bắt đầu tựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tần Phong quay đầu lại, Giang Mộ Tuyết mỉm c5ười bước tới gần anh.
Cô tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nhón chân lên chạm nhẹ vào môi anh.
Tần Phong ngạc nhiên không thôi, anh nhanh tay ôm lấy eo cô, bọn họ nhích lại gần nhau hơn.
Hôm nay có rất nhiều người tới ngắm hoa, Tiểu Hồ tìm một lúc lâu mới tìm được vị trí đỗ xe.
Giang Mộ Tuyết mở cửa xuống xe.
Hôm nay là ngày hội ngắm hoa được tổ chức một năm một lần ở công viên Hoa Dung. Trong công viên Hoa Dung trông mấy chục loài hoa, mặc dù mỗi mùa đều có những loại hoa khác nhau nở rộ, nhưng mùa xuân lại là mùa hoa nở đẹp nhất.

Tiểu Tuyết…

Giang Mộ Tuyết mỉm cười:
Sao thế? Anh không thích à?

Hầu kết của Tần Phong trượt một cái:
Rất thích.

Bọn họ đi thêm một đoạn nữa, bỗng thấy rất nhiều người đang bủa vây khu vực đằng trước. Giang Mộ Tuyết tới gần đó, tò mò kiễng chân lên nhìn, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Mãi đến khi cô tìm được khe hở chen vào đám đông.
Thấy vậy, Tiểu Hồ cũng vội vàng chen vào theo, nhưng bởi vì đống hoa trước ngực quá lớn, làm che khuất tầm nhìn, vậy nên vừa đi vào thì đã bị chen ra ngoài.
Cậu ta đi qua đi lại, muốn nhìn vào tỏng đám đông, nhưng bởi vì quá nhiều người, lại còn tối rồi nữa, vậy nên chẳng thấy gì hết.
Đến tận khi công viên sắp đóng cửa, đám đông mới dần giải tán.
Tiểu Hồ lần tìm trong đám đông, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Giang Mộ Tuyết đâu.
Tần Phong ngẩng đầu lên khỏi chiếc laptop:
Anh sắp đi rồi.


Đi làm đi, khô3ng cần chờ em đâu, hôm nay chắc đến chiều em mới ra ngoài, tối nay sẽ về sớm hơn.

Tần Phong nhìn cô, anh không ngờ là cô lại chủ động 9báo lịch trình của mình cho anh.
Anh đứng lên nói:
Ừ.

Tần Phong cất máy tính đi, bước tới khu vực huyền quan để thay giày.
Đang định ra khỏi biệt thự thì Giang Mộ Tuyết bỗng gọi anh lại:

Tần Phong.

Chẳng còn cách nào khác, Tiểu Hồ chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
Hôm nay Giang Mộ Tuyết ra ngoài muộn, chỉ chờ hơn nửa tiếng là đã tối rồi.
Tiểu Hồ đứng nguyên tại chỗ, chờ mãi mà không thấy Giang Mộ Tuyết ra, cậu ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Giang Mộ Tuyết vẫn cười, nhưng không biết vì sao anh cứ cảm thấy cô cách mình rất xa.

Hay là hôm nay anh ở nhà với em?

Giang Mộ Tuyết thản nhiên lắc đầu:
Sau này còn nhiều thời gian mà.

Khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, Giang Mộ Tuyết mới thu lại nụ cười, xoay người vào biệt thự.
Cô vào phòng mình, chỉ lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi cho vào túi áo khoác.
Đò là chiếc đồng hồ mà Giang Nghị Chi mua lúc đưa cô và Tân Tuyết Dao đi du lịch ở nước Y.
Giang Mộ Tuyết đi tới đài ngắm cảnh, ngắm nhìn sắc hoa đua thắm, đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở của mùa xuân.
Giang Mộ Tuyết bỗng nghĩ tới chùa Linh Long ở thành phố Vân.
Không biết có phải hoa đào trên chùa Linh Long cũng đang nở rộ như thế này không nữa.
Giang Mộ Tuyết đi tới trước một gian hàng, lựa chọn một đống hoa đủ mọi màu sắc, Tiểu Hồ vội tới cầm giúp cô.
Không bao lâu sau, trước ngực Tiểu Hồ chỉ toàn hoa là hoa.
Tiểu Hồ ôm đống hoa đi theo đằng sau Giang Mộ Tuyết, cậu ta nhanh chóng cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn vào người mình, thế là cậu ta mất tự nhiên vui đầu vào đống hoa sặc sỡ sắc màu trước mặt mình.
Tiếc là cô không thể đi ngắm hoa với anh được.
Giang Mộ Tuyết bước xuống đài ngắm cảnh, đi tới đi lui trong công viên, Tiểu Hồ vẫn luôn đi theo đằng sau cô.
Công viên Hoa Dung được thi hành các biện pháp bảo vệ rất tốt, để phòng ngừa người khác ngắt hoa, trong công viên có một nơi bán hoa riêng. Tất cả các sạp hoa bày bán đều được sự đồng ý của công viên, chủ cửa hàng thì trông coi khu vực bán hoa của mình.

Ừm, vậy là tốt rồi.

Giang Mộ Tuyết vừa nói vừa muốn ra khỏi lồng ngực anh, nhưng Tần Phong lại ôm chặt hơn nữa. Anh nhìn vào khuôn mặt cô, trong mắt hiện lên sự khó tin.
Nhưng ngay sau đó, anh lập tức đặt một nụ hôn lên trán cô, một động tác bình thường giữa vợ chồng, như thể bọn họ vốn phải như thế.
Tần Phong nhìn cô, cuối cùng anh cười gật đầu.
Cô nói đúng, sau này còn nhiều thời gian mà.
Giang Mộ Tuyết đứng ở cửa, nhìn theo bóng Tần Phong cho đến khi anh lên xe.

Anh sẽ về sớm hơn.


Ừm.

Tần Phong buông Giang Mộ Tuyết ra, đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn cô.
Sự bất an dâng lên trong lòng, cậu ta lại đi xung quanh tìm.

Từ đầu đến giờ cậu ta vẫn luôn chờ ở đây, khả năng đi lạc với Giang Mộ Tuyết là rất nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.