Chương 622: Làm sao tôi có thể tra tấn cô được


Thẩm Thiên Trường lập tức khựng lại.


Cho dù Triệu Hàm và bố tôi đều đã bị cô đưa vào tù rồi, nhưng Hứa Kiến Do vẫn chưa tìm ra. Suốt 8mười lăm năm không tìm ra kẻ đã bạo hành… Thẩm Thiên Trường, cô làm tất cả những chuyện ấy có ý nghĩa gì đây?


Quả nhiên, cô biết nga3y là Hứa Kiến Trung đã giấu Hứa Kiến Do đi, hòng che giấu sự thật.

Cô… cô có biết mình là ai không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn cô, sau đó bỗng cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên nét thẹn thùng:
Tôi… Tôi là vợ của Lục Chi Cửu, tên tôi là Thẩm Thiên Trường…

Thẩm Thiên Trường lạnh lùng nói:
Cô có chắc là mình đang tỉnh táo không?

Nhìn thấy Hứa Khanh Nguyệt ở trong phòng, Hứa Khanh Huy sửng sốt một lát rồi bước vào, dịu dàng nói vài câu với cô ta, Hứa Khanh Nguyệt cười ngơ ngác, ôm con gấu bông đi ra ngoài.
Hứa Khanh Huy ngồi xuống mép giường, anh ta nhìn Thẩm Thiên Trường:
Thẩm Thiên Trường, nhìn thấy Tiểu Nguyệt như thế, có phải cô khoái chí và đắc ý lắm không?

Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng:
Anh dám đưa một kẻ điên ra khỏi bệnh viên tâm thần, tôi thấy anh cũng sắp điên đến nơi rồi.


Suỵt!
Hứa Khanh Nguyệt ôm con gấu bông và nói thật khẽ:
Cô nói lớn quá đó, đánh thức bé yêu của tôi bây giờ…

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hiểu ra, Hứa Khanh Nguyệt điên thật rồi!
Trong lúc cô ngây người, cửa phòng mở ra, Hứa Khanh Huy xuất hiện ở cửa.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quay đầu nhìn Hứa Khanh Huy, đôi m9ắt lóe lên sự tàn nhẫn:
Hứa Kiến Do ở đâu?

Hứa Khanh Huy nhếch môi cười:
Vì sao tôi phải nói cho cô biết?

Nét phẫn nộ tro6ng mắt Thẩm Thiên Trường như chực trào ra:
Hứa Khanh Huy, làm đồng lõa của quỷ dữ, anh cũng trơ tráo đó!

Thẩm Thiên Trường cắn răng, nếu đánh nhau thì chắc gì Hứa Khanh Huy đã là đối thủ của cô.
Cô chậm rãi bước lên phía trước, tới trước mặt Hứa Khanh Huy:
Hứa Khanh Huy, Hứa Kiến Do ở đâu…

Dường như là ngay tức khắc, Hứa Khanh Huy lấy một chiếc khăn tay trong túi ngực ra, bịt kín miệng mũi của Thẩm Thiên Trường.
Sau một tiếng rượt đuổi, rốt cuộc xe của Hứa Khanh Huy cũng dừng lại.
Thẩm Thiên Trường cũng dừng xe, lúc này cô mới phát hiện ra rằng mình đã đi theo Hứa Khanh Huy tới một công trường bỏ hoang.
Thẩm Thiên Trường mở cửa xuống xe:
Hứa Khanh Huy, rốt cuộc anh định bày trò gì đây?!

Một lát sau, cô mở cửa xe, lái xe đi theo Hứa Khanh Huy.
Khi ấy con quỷ dữ Hứa Kiến Do đã biến mất cùng với chị xinh đẹp, cô nhất định phải tìm ra lão ta!
Có vẻ như đã đoán trước được rằng Thẩm Thiên Trường sẽ đi theo, vậy nên Hứa Khanh Huy lái thật nhanh. Hai chiếc xe lăn bánh trên con đường quốc lộ của thành phố Vân, như thể không có điểm đến cụ thể, nhưng lại như đang muốn cắt đuôi ai đó.
Hứa Khanh Huy nhìn cô:
Th5ẩm Thiên Trường, cô cảm thấy đã đến nông nỗi như ngày hôm nay rồi thì liệu tôi có để ý những thứ đó nữa không?

Dứt lời, Hứa Khanh Huy vào trong xe.
Nhìn chiếc xe ấy nghênh ngang rời đi, Thẩm Thiên Trường siết chặt nắm đấm, móng tay gần như sắp đâm vào lòng bàn tay cô.
Anh ta nhìn Thẩm Thiên Trường, nhìn được một lát thì bỗng bật cười, nụ cười ấy trông vừa thê lương lại vừa đắc ý.
Nhìn phản ứng ấy của anh ta, Thẩm Thiên Trường không khỏi chau mày lại.
Cô còn chưa kịp nói gì nữa thì bỗng cảm thấy choáng váng, bóng dáng của Hứa Khanh Huy cũng biến thành hai người.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường đã ngầm cảnh giác, vậy nên cô lập tức đưa ra phản ứng. Một chân cô chống ra sau, nắm chặt cánh tay của Hứa Khanh Huy, sau đó ngả người rồi xoay một vòng, ghì Hứa Khanh Huy xuống đất.
Tiếp đó, cô nhấc chân chặn cổ Hứa Khanh Huy:
Tôi cảnh cáo anh đừng có giở trò, Hứa Kiến Do ở dâu?!

Hứa Khanh Huy nằm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ hung hăng của Thẩm Thiên Trường. Quả nhiên lần nào người phụ nữ này đều có cách xử lý rất riêng.
Không ngờ lại có một ngày cô bị bắt cóc!
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn người phụ nữ trước mặt và hỏi:
Hứa Khanh Nguyệt, cô tưởng các người bắt cóc tôi thì có thể cứu được bố cô và Viễn Thông sao?

Thẩm Thiên Trường vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, không ngờ Hứa Khanh Huy lại bày ra cái trò âm hiểm như thế!
Để phòng ngừa cô tỉnh lại quá nhanh, anh ta lại bịt khăn vào mũi cô thêm một lát nữa.
Chiếc xe lại được khởi động, nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ của công trường.
Thẩm Thiên Trường tỉnh lại là bởi vì trên mặt quá ngứa.
Chiếc khăn vừa rồi của Hứa Khanh Huy…
Thẩm Thiên Trường chậm rãi ngã xuống.
Hứa Khanh Huy đứng lên, bế Thẩm Thiên Trường lên xe.
Hứa Khanh Huy cũng chậm rãi xuống xe, khóe môi anh ta hơi nhếch:
Cách xa quá, tôi không nghe rõ, cô tới đây đi, tôi sẽ nói cho cô.

Thẩm Thiên Trường nheo mắt lại, cô đứng im không nhúc nhích gì.

Sao? Theo tới tận đây rồi mới biết sợ hả?

Vẻ mặt của Hứa Khanh Huy bỗng trở nên dữ tợn:
Thẩm Thiên Trường, vì sao Tiểu Nguyệt lại bị điên? Cô đừng tưởng tôi không biết là do cô làm!


Anh bắt cóc tôi là vì chuyện này?

Hứa Khanh Huy nhìn cô, chỉ cười lạnh chứ không trả lời.
Nghe Thẩm Thiên Trường nói vậy, Hứa Khanh Nguyệt bỗng sầm mặt lại, giơ tay tát cô một cái.

Cô không biết Hứa Khanh Nguyệt là người phụ nữ xấu xa nhất trên thế giới này sao? Đừng nhắc tới cái tên đó nữa!

Mặc dù phần má rất đau rát, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn sửng sốt vì lời nói của Hứa Khanh Nguyệt.
Cô cô mở choàng mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt của một người phụ nữ.
Thẩm Thiên Trường giật thót tim, vô thức định lùi về sau, nhưng lại phát hiện ra tay chân mình đã bị trói lại rồi.
Thẩm Thiên Trường giãy giụa kêu rên, may mà cổ họng cô vẫn phát ra được âm thanh.

Tôi nói cho anh biết, Hứa Khanh Nguyệt bị như thế là do cô ta gieo gió gặt bão, tôi không giết chết cô ta đã là nương tay rồi.


Cho dù không động đậy được, Thẩm Thiên Trường vẫn không chịu yếu thế chút nào, Hứa Khanh Huy hận cái tính cách ấy của cô vô cùng.

Đến bao giờ anh ta mới được nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Thiên Trường đây!

Hứa Khanh Huy tới gần cô:
Thẩm Thiên Trường, đúng là Tiểu Nguyệt thích Lục Chi Cửu, đúng là con bé muốn hại cô trong trung tâm tổ chức hội nghị, nhưng chẳng phải cô đã trả thù rồi sao? Cô đưa con bé tới phòng của Lưu Tử Quang, còn sắp xếp cho vợ của Lưu Tử Quang tới bắt quả tang, khiến con bé phải mang tiếng xấu, như thế vẫn chưa đủ sao? Vì sao cô còn cài Ngô Phương Thảo vào bên cạnh con bé, bỏ thuốc biến con bé thành một kẻ điên?! Vì sao cô lại độc ác như thế!


Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, như đang nhìn một kẻ bị thiểu năng trí tuệ.


Hứa Khanh Huy, anh không cần nhắc nhở tôi những gì mà Hứa Khanh Nguyệt đã làm, nếu anh nhất quyết muốn giả vờ ngớ ngẩn thì tùy, nhưng tôi khuyên anh nên thả tôi ra đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.