Chương 629: Tất cả mọi người đều tin tưởng
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1216 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Vu Ngạo đi tới trước mặt cô rồi đưa một thứ cho cô, đó chính là chiếc điện thoại của cô.
Hôm đó sau khi bị Hứa Khanh Huy bắt đi, Hứa Khanh 8Huy đã tịch thu mọi đồ vật trên người cô.
Lục Chi Lộ nhìn Lục Chi Y:
Anh Cả, đợi đến khi tổ chức xong đám cưới của Tiểu Cửu, anh tới bệnh viện chữa vết sẹo trên mặt đi.
Lục Chi Y trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu:
Diệp Lăng Nam chau mày lại:
Ngày mai anh sẽ bảo Chu Hạo cử mấy người đi theo bảo vệ em.
Không cần đâu, Vu Ngạo về rồi. Hơn nữa anh trai em tới rồi, có anh ấy ở đây, không xảy ra chuyện gì được đâu.
Phong Diệc Hành thực sự quá sắc bén, có thể nhìn thấu lòng người.
Một lúc sau Trần Tử Nhiễm mới nhắn lại: [Tớ biết, nhưng ít nhất thì tớ cảm thấy anh ấy là người tốt. Nếu không, vì sao Lục Chi Cửu lại yên tâm để anh ấy đi cứu cậu?]
Thẩm Thiên T6rường gật đầu:
Bây giờ tôi có thể liên lạc với anh ấy được không?
Vu Ngạo hơi do dự:
Bà chủ, hiện tại gia chủ đang gặp một vài rắc rối,5 vậy nên không thể tùy tiện liên lạc về nước được…
Thẩm Thiên Trường vẫn cười gật đầu.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, Lục Chi Lộ vội vàng xua tay:
Em đi nghỉ ngơi đi.
Rõ ràng anh phải là nhân vật chính của đám cưới, nhưng cô hỏi như thể9 anh là một vị khách tới dự vậy.
Vu Ngạo ngước mắt nhìn cô:
Gia chủ đã đồng ý với bà chủ thì chắc chắn sẽ làm được.
Vốn dĩ cô định lên giường ngủ luôn, nhưng nghĩ tới đám Trần Tử Nhiễm, cô lại cầm điện thoại lên gửi biểu tượng cảm xúc
đã an toàn về nhà
vào trong nhóm chat.
Mặc dù lúc trước Lục Chi Lộ đã gửi tin nhắn vào nhóm rồi, nhưng lần này chính Thẩm Thiên Trường nhắn nên mọi người lại đổ xô vào trả lời.
Đợi một lát mà không thấy gì, Thẩm Thiên Trường còn tưởng là cô ấy ngủ quên rồi, thế là cô cũng không gửi tin nhắn nữa, đặt điện thoại xuống đi ngủ.
Mà sự thật là Trần Tử Nhiễm đã ra khỏi nhà họ Trần, lái xe thẳng tới khách sạn mà Phong Diệc Hành ở.
Vì chuyện ấy mà cô cáu gắt một lúc lâu rồi mới bình tĩnh trở lại.
Vậy nên hiện tại cô chỉ có thể thản nhiên gửi tin nhắn trái với lương tâm mình đi: [Ừm… Thì hôm đó gặp nhau ở khách sạn, tớ trúng tiếng sét ái tình rồi yêu anh ấy, sau đó hỏi anh ấy có bạn gái chưa. Anh ấy nói là chưa, tớ lại hỏi anh ấy có hứng thú làm người yêu tớ không. Anh ấy nói yêu đương không nhằm mục đích kết hôn thì đều là đùa bỡn với tình cảm của người khác, tớ nghĩ thấy cũng đúng, vậy nên đã đồng ý…
Thẩm Thiên Trường về phòng mình, cô tìm sạc để sạc điện thoại, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm.
Bởi vì đang đến kỳ sinh lý nên cô không ngâm bồn tắm, chỉ tắm mười mấy phút là ra ngay.
Vâng.
Thẩm Thiên Trường vâng một tiếng rồi đi lên tầng.
Ok, thật sự là quá đủ rồi.
Hôm nay Tiểu Nhiễm, Ngưng Y và Thịnh Lam đều tới, nhưng sau đó biết tin đã tìm thấy em rồi, chị thấy trời tối rồi nên đã bảo bọn họ về trước.
Lục Chi Lộ nói tiếp.
Cô vào thang máy đi lên, tới cửa phòng Phong Diệc Hành.
Người mở cửa là Vưu Thương.
Lục Chi Vũ nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt lóe lên sự lo lắng:
Tiểu Cửu có thể về đúng hẹn không?
Cậu ấy đã đồng ý với Thiên Trường thì nhất định sẽ làm được.
Diệp Lăng Nam đáp.
Đọc tin nhắn mà cô gửi tới, Trần Tử Nhiễm cảm thấy may mắn vì Phong Diệc Hành đã đánh tiếng trước với cô, vậy nên cô cũng đã có chuẩn bị rồi.
Nhưng cái tên Phong Diệc Hành đó chẳng biết xấu hổ gì cả, dám nói là cô yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên?!
Tống Ngưng Y: [Nghỉ ngơi sớm đi.]
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon rồi tắt điện thoại đi.
Anh trai?
Lục Chi Vũ nhíu mày nói.
Phong Diệc Hành là anh trai ruột của Thiên Trường.
Lục Chi Y thản nhiên nói một câu.
Ngón tay của Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại, sau đó cô mới chậm rãi nhắn: [Lục Chi Cửu yên tâm để Phong Diệc Hành tới cứu tớ là bởi vì anh ấy biết Phong Diệc Hành có năng lực ấy. Một nguyên nhân khác là bởi vì Phong Diệc Hành là anh trai ruột của tớ.]
Thẩm Thiên Trường gửi tin nhắn này đi, không thấy Trần Tử Nhiễm nhắn lại nữa.
Thấy Thẩm Thiên Trường trở về, Lục Chi Lộ vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi han:
Thiên Trường, em sao rồi?
Thẩm Thiên Trường lắc dầu cười nói:
Vẫn ổn ạ, không bị thương ở đâu hết.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, bọn họ coi cô là đồ ngốc thật đấy à?
[Tiểu Nhiễm, Phong Diệc Hành khác với Bùi Tuấn Kiệt và đám bạn trai trước của cậu.]
Khóe môi của Lục Chi Vũ hơi giật giật, thì ra thân thế của Thẩm Thiên Trường lại ghê gớm như vậy.
Nhà họ Phong với nhà họ Lục…
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn anh:
Anh biết được chắc?
Cậu ấy sẽ về.
Lục Chi Y cũng tiếp lời.
Lục Chi Y gật đầu:
Đúng thế.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có một mình Lục Chi Vũ chưa biết mối quan hệ giữa Phong Diệc Hành và Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Ừm, vậy tôi chờ anh ấy về.
Thẩm Thiên Trường vào phòng khách, trong đó ngồi đầy người, mấy anh chị em nhà họ Lục đều có mặt, chỉ thiếu Lục Chi Cửu và Lục Diệu Nhung.
Trần Tử Nhiễm: [Thiên Trường chịu khổ mấy ngày rồi, thương thương~]
Thịnh Lam: [Nghỉ ngơi sớm đi.]
Ừm.
Thế mới đúng chứ, em cũng không muốn con mình vừa chào đời đã bị bác Cả dọa phát khóc.
Cô nhắm mắt lại mọt lát thì bỗng nhớ tới chuyện của Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành, thế là lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Tử Nhiễm.
[Tiểu Nhiễm, rốt cuộc giữa cậu và Phong Diệc Hành có mối quan hệ thế nào?]
Khuôn mặt của Lục Chi Y hơi đen lại. Xin hỏi, có đứa trẻ nào mới chào đời mà không khóc không?
Vậy nên Lục Chi Cửu mới yên tâm ở lại nước ngoài như thế.
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn Lục Chi Y, trên mặt chỉ toàn sự bàng hoàng:
Anh đang nói đến nhà họ Phong ở thành phố Phong hả…
Thẩm Thiên Trường nhận lấy điện thoại, màn hình đã tối đen vì hết pin rồi.
Vu Ngạo, Lục3 Chi Cửu… Có tới dự đám cưới được nữa không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.