Chương 631: Sánh với đất trời


Một lát sau, Lục Chi Lộ cũng thả lỏng. Nghe khúc nhạc đệm của Trần Tử Nhiễm, cô ấy cũng không kìm được ngâm nga một điệu nhạc thiếu nhi. Giọng hát n8hẹ nhàng sâu lắng ấy khiến Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường say mê.

Nhưng chưa tới mười hai giờ đêm, Lục Chi Lộ đã buồn ngủ đến mức không3 mở mắt ra được, chỉ có thể tạm biệt Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường rồi về phòng trước.

Trần Tử Nhiễm cất ghi ta đi, hai người rửa mặt 9rồi tắt đèn nằm xuống.
Phong Diệc Hành thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó nhìn sang Thẩm Thiên Trường:
Ông nội và chú tới rồi, em có muốn gặp họ không?

Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại:
Đợi hôn lễ kết thúc rồi tính.

Phong Diệc Hành gật đầu, cũng không bắt buộc cô.

Bố mẹ cậu biết chưa?


Vẫn chưa… Phong Diệc Hành nói đợi kết thúc đám cưới của cậu thì sẽ tới nhà tớ cầu hôn…


Tiểu Nhiễm…
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, đợi anh ta lên tiếng.
Thực ra mới chỉ vài giây đồng hồ mà thôi, nhưng Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy lâu như cả nửa thế kỷ.

Gia chủ mới lên máy bay, e rằng đám cưới ngày mai sẽ phải hoãn đến trưa.

Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì tảng đá trong lòng của cô cũng được buông xuống.

Ừ, tôi biết rồi.

Thẩm Thiên Trường về phòng mình, cô cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc pin trên bàn. Quả nhiên, trong đó có một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Lục Chi Cửu.
Trần Tử Nhiễm còn chưa kịp phản ứng gì thì Thẩm Thiên Trường đã bật dậy, xông thẳng ra mở cửa.
Vu Ngạo đang đứng ở cửa.

Bà chủ.

Tối nay sẽ là một đêm mộng đẹp.
Bởi vì thời gian tổ chức đám cưới bị hoãn đến trưa, nghi thức đón dâu cũng đã lược bỏ, vậy nên Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không cần dậy sớm. Bọn họ ngủ tận đến mười giờ sáng, khi mà Lục Chi Lộ dẫn chuyên viên trang điểm tới gõ cửa, hai người họ mới thức dậy.
Chuyên viên trang điểm là Eric - người từng trang điểm cho Thẩm Thiên Trường ở salon Ylrong, cả hai cũng coi như quen biết nhau.
Trần Tử Nhiễm rón rén đứng lên, cô đi ra mép giường, định kéo rèm cửa.

Tiểu Nhiễm.

Trần Tử Nhiễm giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Thẩm Thiên Trường đang nằm ghé trên giường, đôi mắt nhìn vào ngọn hải đăng xa xăm trên mặt biển.

Thiên Trường, ngủ sớm đi, ngày mai cậu là cô dâu đẹp nhất đấy.

Thẩm Thiên Trường
ừm
một tiếng, cô gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Anh Lục, chúc ngủ ngon.]
Cô đi tới cạnh cửa sổ rồi kéo rèm cửa vào.

Thiên Trường… Nếu ngày mai Lục Chi Cửu không tới thì cậu định làm thế nào?

Mặc dù mấy ngày qua mọi chuyện vẫn được tiến hành theo quy trình của một đám cưới bình thường, không ai hỏi câu này với Thẩm Thiên Trường, nhưng đến thời điểm mấu chốt này, Trần Tử Nhiễm vẫn không nhịn được mà hỏi.

Anh ấy đã hứa với tớ rồi.

Mặc dù đã uống rượu, nhưng Trần Tử Nhiễm lại không cảm thấy buồn ngủ.
Một lúc lâu sau, cô trở mình, Thẩm Thi6ên Trường đang ngủ gần cửa sổ.
Trần Tử Nhiễm nhìn bóng lưng cô, rồi lại nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, vừa rồi bọn họ đều quên kéo rèm 5cửa sổ vào.

Tạm thời đừng kéo rèm.

Trần Tử Nhiễm
ừm
một tiếng rồi lại nằm xuống gường.
Lấy điện thoại ra nhìn giờ, đang là một giờ sáng. Cô thầm nghĩ, bay từ nước M tới thành phố Vân ít nhất cũng phải mười mấy tiếng, nhưng đến tận lúc này vẫn chưa có tin tức gì về Lục Chi Cửu.

Sau khi tổ chức đám cưới xong, em theo anh về thăm viếng bố, dẫn cả Lục Chi Cửu theo nữa.


Ừm.

Dứt lời, Phong Diệc Hành đi luôn, trước khi đi còn nhìn Trần Tử Nhiễm một cái. Trần Tử Nhiễm cũng không chịu yếu thế, cô nhìn thẳng vào anh.
Thẩm Thiên Trường nói rất bình thản, nhưng bàn tay đã bất giác siết chặt lại.
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi trong lòng, đang định nói tiếp thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Cộc cộc cộc…

Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à?!

Cậu chắc chắn là sẽ gả cho Phong Diệc Hành thật hả?
Thẩm Thiên Trường hỏi một câu.
Trần Tử Nhiễm nghiến răng nghiến lời:
Ha ha, tạm thời là thế.

Vậy nên khi sau khi bày đồ trang điểm xong, Eric bắt đầu trang điểm luôn cho Thẩm Thiên Trường.
Trang điểm xong cho Thẩm Thiên Trường, anh ta đang định bôi kem nền cho Trần Tử Nhiễm thì cửa lại mở ra, Phong Diệc Hành bước vào.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh, rồi lại nhìn bản thân mình với đôi mắt thâm quầng ở trong gương, cô thực sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
[Anh về đây, đang chuẩn bị lên máy bay. Trong nước muộn rồi, mai gặp.]
Đọc dòng chữ ấy, không biết vì sao đôi mắt của Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên. Cô biết Lục Chi Cửu sẽ không nuốt lời mà. Từ lúc quen nhau đến giờ, chỉ cần đã hứa với cô thì chuyện gì anh cũng làm được.
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, rốt cuộc nỗi lo lắng trong lòng Trần Tử Nhiễm cũng dần nguôi ngoai.
Trần Tử Nhiễm tưởng rằng cô lại định răn dạy mình.


Vậy chẳng phải sau này tớ phải gọi cậu là ‘chị dâu’ sao?






Cụm từ ‘chị dâu’ ấy khiến Trần Tử Nhiễm cảm thấy tê cả da đầu. Không chỉ Thẩm Thiên Trường phải gọi, mà ngay cả Lục Chi Cửu cũng phải gọi cô là chị dâu, cô thật sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh ấy…


Đậu xanh! Thôi, sau này các cậu cứ gọi tớ như bình thường là được!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.