Chương 633: Không còn lục chi cửu nữa


Khách khứa ngồi ở hàng đầu đều nghe thấy câu này của Thẩm Thiên Trường.

Ánh mắt của mọi người chuyển sang
Lục Chi Cửu
, a8i nấy đều đơ hết luôn rồi.
Thời khắc ấy, trái tim của Thẩm Thiên Trường như bị bóp nghẹn lại, mọi thứ trước mắt cũng mờ dần đi:
Anh ấy chết rồi…


Chưa chết. Nhưng em không thể tìm được cậu ta, cậu ta cũng sẽ không gặp em đâu.


Tớ đi với cậu.

Trần Tử Nhiễm ôm váy lên cho cô, cả hai cùng nhau lên xe, đi thẳng tới sân bay thành phố Vân.
Có thể là bởi vì học tâm lý, cô có thể hiểu rõ tâm tư của Lục Chi Cửu hơn những người khác. Vậy nên, cô biết Lục Chi Cửu rất muốn dành tặng đám cưới này cho Thẩm Thiên Trường.
Nếu không, vì sao anh lại để người khác tới thay thế chứ không muốn nói với Thẩm Thiên Trường là mình sẽ vắng mặt?

Tới nước M, tìm Lục Chi Cửu.

Cô thực sự đã chịu đủ rồi.
Hai người quên khuấy rằng bọn họ còn đang mặc lễ phục long trọng, đủ để thấy Thẩm Thiên Trường sốt ruột đến mức nào rồi.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô xuống xe một mình, còn Trần Tử Nhiễm thì bảo taxi quay lại.

Em không thể sang nước M được.

Thẩm Thiên Trường không nói gì, cô lại quay đầu nhìn đồng hồ trên màn hình. Kim phút chậm rãi chạy, như thể nó chạy qua một vạch là cô lại cách Lục Chi Cửu gần hơn một chút.

Chậc, lần đầu gặp mặt, sao lại hung dữ với bề trên như thế hả? Theo vai vế thì em phải gọi anh là…


Lục Chi Cửu
còn chưa nói hết câu, Thẩm Thiên Trường đã xoay người chạy ra cửa của hội trường, hệt như trong bộ phim
Cô dâu chạy trốn


Haizz, cứ tưởng là sẽ kiên trì được đến lúc kết thúc đ5ám cưới cơ. Tiểu Cửu, vợ cậu được đó.


Lục Chi Cửu đang ở đâu?
Thẩm Thiên Trường lại hỏi lại lần nữa.
Phong Diệc Hành vừa dứt lời thì Trần Tử Nhiễm đã chạy xộc tới, cô đưa giấy tờ cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cầm hộ chiếu, chạy thẳng tới quầy:
Cho tôi một vé máy bay tới nước M, chuyến bay sớm nhất ấy.

Nửa tiếng sau, taxi dừng lại trên tầng làm thủ tục của sân bay.

Thiên Trường, hình như chúng ta… Không mang giấy tờ.


Phong Diệc Hành, đồ điên, sao anh dám dùng thủ đoạn bỉ ổi ấy…

Vưu Thương vội vàng kéo cô ra:
Cô Trần, cô phải hiểu rõ tình huống rồi hãy đánh người chứ! A Hành làm vậy cũng là để bảo vệ cô Thẩm!

Thẩm Thiên Trường mặc chiếc váy cưới nặng nề, chạy ra ngoài trung tâm tổ chức đám cưới. Cô vẫy một chiếc taxi, đang định mở cửa lên xe thì Trần Tử Nhiễm chạy tới.

Thiên Trường, cậu định đi đâu vậy?

Trần Tử Nhiễm còn đang đôi co với nhân viên thì Thẩm Thiên Trường đã xoay người đi tới trước mặt Phong Diệc Hành:
Để em đi nước M!

Phong Diệc Hành im lặng nhìn cô.
Vì sao?
Câu hỏi ấy như đang hỏi Phong Diệc Hành, rồi lại như hỏi Lục Chi Cửu.
Phong Diệc Hành nhìn cô, trong mắt lóe lên sự không đành lòng:

Cho dù em đi thì cũng sẽ không tìm thấy cậu ta. Bởi vì, trên thế giới này không còn Lục Chi Cửu nữa.


Cả tôi nữa, tôi cũng muốn mua một vé.
Trần Tử Nhiễm cũng giơ hộ chiếu ra.
Nhân viên nhận lấy giấy tờ của bọn họ.

Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, Phong Diệc Hành và Vưu Thương đứng cách đó không xa.
Đôi mắt của Thẩm Thiên Trường đỏ lên, cô bỗng túm lấy cổ áo của anh, gần như là gào thét lên:
Anh để em sang nước M đi!!!

Trần Tử Nhiễm đi tới:
Phong Diệc Hành, chết tiệt anh bị ấm đầu à? Dựa vào đâu mà đòi hạn chế…

Anh chỉ muốn dành cho Thẩm Thiên Trường một đám cưới hoàn chỉnh.
Khách khứa nhanh chóng ra về.
Cô đi tới hàng ghế gần đó, làn váy gần như phủ kín cả hàng ghế.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, mới mười phút mà thôi, sao cô lại cảm thấy cứ như thể mình đã chờ rất lâu rồi nhỉ?

Anh là Lục Chi Cửu, là chồng của em.

Tuy vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường vẫn rất bình t3ĩnh, nhưng sự tức giận trong lòng đã không thể dằn xuống được nữa:
Có cần tôi vạch quần áo của anh ra ngay tại chỗ để chứng minh9 không?!


Cho dù Trần Tử Nhiễm mang giấy tờ của em tới thì em cũng không thể ra nước ngoài được.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quay đầu lại, cô trừng mắt nhìn anh:
Vì sao?


Xin lỗi hai cô, cô Trần đây có thể mua vé máy bay bình thường, nhưng cô Thẩm bị hạn chế xuất cảnh, vậy nên không thể mua vé máy bay tới nước M…

Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại:
Sao lại thế được, cô xem lại đi.

Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Phong Diệc Hành vươn tay ra đánh vào gáy Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường khuỵu xuống, ngã vào lòng Phong Diệc Hành.
Thấy Phong Diệc Hành dám đánh Thẩm Thiên Trường ngất xỉu, Trần Tử Nhiễm không thể nhịn nổi, cô chạy tới đấm vào người Phong Diệc Hành.
Thẩm Thiên Trường lập tức sửng sốt.
Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô, vội vàng nói một câu:
Cậu ở đây chờ tớ, tớ sẽ đi về lấy, tiện thể mang quần áo tới đây.

Cảm giác hụt hẫng khi người tới cứu cô không phải là anh.
Cô đã chịu đựng đủ lắm rồi!
Thẩm Thiên Trường đi vào khu vực làm thủ tục, nhìn xuyên qua đám đông, sau đó đến quầy hàng không quốc tế, hỏi thăm chuyến bay sớm nhất tới nước M.
Nhìn đồng hồ thì thấy còn hai tiếng nữa.
Biểu cảm của
Lục Chi Cửu
cứng đờ lại, nụ cười cũng biến mất, trong mắt cũng hiện lên nét thất bại.
Ti6ếp đó, trên môi anh ấy lại hiện lên nụ cười, yêu dã và tuyệt đẹp.
Ở một bên khác, sau khi Thẩm Thiên Trường chạy đi, cả đám cưới trở nên hỗn loạn. Lục Chi Lộ chỉ đành bảo nhân viên sắp xếp cho khách khứa ra về.
Mặc dù đám cưới của Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu không quá rầm rộ, nhưng tuyệt đối là chứa đủ thành ý của tất cả mọi người nhà họ Lục. Vậy nên kể từ lúc bắt đầu chuẩn bị, Lục Chi Lộ và Lục Chi Vũ đều đích thân xử lý, thậm chí ngày nào Lục Chi Lộ cũng tới giám sát công tác làm sạch nước biển.
Sáng sớm chỉ có một mình thức dậy.
Ngày nào cũng xem điện thoại biết bao nhiêu lần, xem có tin nhắn của anh hay không.
Tất cả mọi người đứng hình, sao, sao cô dâu lại chạy đi thế này?!
Trần Tử Nhiễm phản ứng rất nhanh, cô cũng đứng lên đuổi theo Thẩm Thiên Trường.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt.
Phong Diệc Hành bế Thẩm Thiên Trường lên, đi ra khỏi sân bay.
Diệp Lăng Nam đưa Lục Chi Vũ về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong trung tâm tổ chức tiệc cưới chỉ còn lại Lục Chi Lộ, Lục Chi Y, Cố Ngôn Quyết và
Lục Chi Cửu
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.