Chương 636: Chứng tỏ anh chưa hết thuốc chữa


Sắc mặt Phong Dung Hải hơi mất tự nhiên, nhưng rồi nhanh chóng bình thường trở lại:
Đợi đến khi xử lý xong chuyện ở thành phố Vân thì 8về thành phố Phong đi, cháu cũng nên làm quen với người nhà họ Phong, sau này gia đình chúng ta cũng coi như đoàn viên rồi.


T3hẩm Thiên Trường liếc nhìn Phong Diệc Hành:
Vâng, ông chờ cháu xử lý ổn thỏa đã.

Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ ưu nhã của anh. Có đôi khi thế giới này thật kỳ diệu, người có quyền thế như Phong Diệc Hành lại là người thân của cô, cũng như việc Lục Chi Cửu nức tiếng của thành phố Vân trở thành chồng cô vậy.
Hương trà và hơi nóng nhanh chóng tản ra khắp phòng làm việc.

Vâng, ông đi thong thả ạ.

Mã6i cho đến khi mọi người khuất bóng, Thẩm Thiên Trường mới thản nhiên nói một câu.

Thẩm Thiên Trường, hôm anh tới thành phố Lẫm cứu em là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Phong Diệc Hành đặt chén trà xuống:
Vậy nên không phải nhà họ Phong vứt bỏ em, mà là kể từ khi sinh ra, em chưa bao giờ trở lại nhà họ Phong cả.


Em định trò chuyện ở đây hả?

Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô xoay người đi lên tầng:
Đi theo em.




Nhìn biểu cảm như ăn phải ruồi của Thẩm Thiên Trường, Phong Diệc Hành bỗng cảm thấy vui vẻ.
Phong Dung Hải gật đầu rồi nói với mọi ngườ9i:
Về thôi.

Sau đó ông ấy chống gậy đứng lên, Phong Tri Ngộ vội vàng tới dìu.
Thẩm Thiên Trường lẳng lặng nhìn anh.
Phong Diệc Hành không tiếp tục đề tài ấy nữa.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt.
Vậy thì điều đó cũng có nghĩa là… Trong sáu năm Phong Tri Ngôn biến mất, ông ấy luôn ở bên cô.

Phong Diệc Hành, bao năm chỉ sống một mình,5 em không biết phải tiếp xúc với bọn họ như thế nào.

Phong Diệc Hành cười:
Anh thấy em khá thân với Lục Chi Vũ và Lục Chi Lộ đấy thôi.


Có.


Em không có tâm trạng pha cho anh…

Giữa cô và Lục Chi Cửu chưa bao giờ có biệt danh, cô gọi anh là Lục Chi Cửu, gọi anh là anh Lục, anh thì gọi cô là Thẩm Thiên Trường, là cô Thẩm.
Thẩm Thiên Trường đi lướt qua chiếc bàn trống không ấy, bước tới chiếc bàn tiếp khách trong phòng làm việc.



Phong Diệc Hành đứng lên, đi tới trước tủ cầm hộp Mao Tiêm của thành phố Quận ra, sau đó tự đi đun nước.
Thẩm Thiên Trường lên tầng hai, tới cửa phòng làm việc.
Không biết đã bao nhiêu lần, mỗi khi cô mở cánh cửa này ra, người đàn ông ấy luôn ngồi trước bàn, ngước mắt lên mỉm cười, trầm giọng gọi cô một tiếng
Thẩm Thiên Trường
.

Bố chúng ta tên là Phong Tri Ngôn, là gia chủ nhiệm kỳ trước của nhà họ Phong…

Gia chủ nhà họ Phong nắm giữ những tài liệu mật quan trọng nhất liên quan đến kinh tế.
Phong Diệc Hành nhấp một ngụm trà:
Có liên quan, nhưng bản chất lại khác.

Hai tay Thẩm Thiên Trường túm chặt vạt áo.
Mới kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Phong chưa tới một năm, Phong Tri Ngôn bỗng nhiên mất tích. Sáu năm sau, rốt cuộc nhà họ Phong cũng biết được tin tức về ông ấy, nhưng cuối cùng, thứ mà bọn họ mang về được lại là thi thể của ông ấy.

Vì sao ông ấy lại mất tích, cũng giống với Lục Chi Cửu sao?
Thẩm Thiên Trường bỗng lên tiếng.
Kể từ khi ba tuổi, Phong Tri Ngôn đã được Phong Dung Hải lựa chọn làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Phong, đến bốn tuổi đã được bồi dưỡng để trở thành gia chủ.
Sự thật chứng minh, Phong Tri Ngôn là người thích hợp nhất, thậm chí vào năm hai mươi tuổi, ông ấy đã hoàn thành được các thử thách mà các thế hệ gia chủ đều phải trải qua.

Lúc trước anh nói Phong Tri Ngôn… chưa kết hôn.


Đúng thế, vậy nên thực ra cả hai chúng ta đều là con riêng của ông ấy.

Vào năm Phong Tri Ngôn hai mươi lăm tuổi, Phong Dung Hải tuyên bố nghỉ hưu.
Phong Tri Ngôn thừa kế vị trí gia chủ một cách danh chính ngôn thuận.

Sau khi thừa kế chức vị gia chủ của nhà họ Phong, ông ấy đã bắt đầu tiếp xúc với những tài liệu mật về kinh tế, nhưng trong một lần đi khảo sát ở nước M, ông ấy đột nhiên biến mất.


Ông ấy bị ám sát.
Thẩm Thiên Trường tiếp lời.
Phong Diệc Hành cũng đi theo, ngồi đối diện với cô.

Anh có muốn uống trà không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Phong Diệc Hành nhướng mày, tuy rằng trông bề ngoài không giống, nhưng đúng là Thẩm Thiên Trường đã kế thừa trí thông minh của bố.


Đúng thế, trong lần đi khảo sát ở nước M, ông ấy đã tình cờ biết được kỹ thuật chiết xuất nguồn năng lược và một tài liệu kinh tế quan trọng, sẽ giúp nền kinh tế của đất nước đẩy nhanh phát triển ít nhất là mười năm. Vậy nên ông ấy nhanh chóng bị nhắm tới, cho dù ông ấy đã về nước với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không thể thoát được sự ám sát của căn cứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.