Chương 640: Em có thể quên được rồi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1465 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Lâm Uyển Hề xoay người lại, nhìn Lục Chi Thất đứng ở ven đường.
Tôi chỉ nói những chân tướng mà cô ta nên biết thôi.
8
Nhưng cô không nói tất cả! Cô thừa biết là Lục Chi Cửu có thể đứng lên khỏi xe lăn cũng là bởi vì biết Thẩm Thiên Trường còn 3sống!
Lục Chi Thất bỗng nổi giận.
Đúng là Lục Chi Cửu mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, chỉ có thể bắt chước và học tập mới c9ó thể sinh sống trong phạm vi xã giao của người bình thường, nhưng bước ngoặt để chữa khỏi cho anh chỉ có Thẩm Thiên Trường.
<6br>Lâm Uyển Hề khinh thường:
Vậy thì đã sao? Thẩm Thiên Trường chỉ là tín niệm giúp anh ấy sống sót trong quá khứ thôi, ai nói vớ5i anh đó là tình yêu?!
Cô làm như thế chỉ đơn giản là muốn Thẩm Thiên Trường đau khổ, sau đó nghĩ đủ mọi cách sang nước M, tìm Lục Chi Cửu chứng thực, để cô ấy chết ở nước M. Lâm Uyển Hề, sao cô lại cố chấp và ngu xuẩn như thế? Vì sao cô lại trở nên ác độc như vậy? Cô không còn là Zoe mà tôi biết nữa rồi!
Lâm Uyển Hề chính là Lâm Vy lúc đó, cô ta đã lén mang sợi dây chuyền đi, sau đó vợ chồng Thẩm Nhiên đã đưa cô ta sang nước M, sợi dây chuyền ấy vẫn luôn đi theo cô ta.
Mười năm sau, Lục Chi Cửu thành công trốn khỏi căn cứ.
Anh không giúp em đâu.
Cố Ngôn Quyết đi thẳng vào vấn đề.
Có phải bởi vì muốn chữa bệnh nên Lục Chi Cửu mới lựa chọn em không?
Cô đứng một lát dưới bóng cây tùng, nhờ ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy thứ gì đó treo trên một cành cây.
Cô tìm cái thang xếp tới, trèo lên thang và lấy nó xuống.
Nhưng khi đó, Lâm Uyển Hề cũng bắt đầu đi tìm tòi chân tướng, thử liên lạc với người của căn cứ.
Lục Chi Cửu sợ phát sinh thêm chuyện, chỉ có thể gửi email cho Lục Chi Thất, bảo anh ấy giả làm mình để xoa dịu cảm xúc của Lâm Uyển Hề, đồng thời giám sát mọi hành động của cô ta.
Đó là hai chiếc túi phúc màu đỏ.
Trong túi lần lượt viết
Thiên Trường
và
Địa Cửu
.
Cố Ngôn Quyết tựa vào cửa sổ, nhả ra mấy ngụm khói, sau đó quay đầu lại:
Thẩm Thiên Trường, vậy nên em có thể quên Lục Chi Cửu được rồi đấy.
Thẩm Thiên Trường ngước mắt lên, một lát sau, cô lẳng lặng đi ra ngoài.
Cũng như thể anh chỉ có thể tin tưởng Cố Ngôn Quyết trong thời khắc nguy nan nhất vậy.
Lúc này, dường như Thẩm Thiên Trường cũng chỉ có thể tìm Cố Ngôn Quyết để chứng thực.
Lúc ấy, Lục Chi Cửu đã hứa với Lục Chi Thất, chỉ cần chưa tới một năm là anh ấy sẽ được trở lại với cuộc sống bình thường.
Bởi vì anh cần một chút thời gian giúp Thẩm Thiên Trường hoàn thành chuyện mà cô muốn làm.
Trong mắt Cố Ngôn Quyết hiện lên nét ngạc nhiên, sau đó lập tức bình thường trở lại.
Sau đó, anh ấy cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, đi tới cạnh cửa sổ châm lửa, con mắt bị khói thuốc phủ kín, toát lên cảm giác trụy lạc khó tả.
Hai năm trước anh về thành phố Vân, nhưng không thu hoạch được gì.
Nửa năm trước, rốt cuộc anh cũng tìm được Thẩm Thiên Trường.
Anh tương kế tựu kế, biến Lâm Uyển Hề thành thế thân của Thẩm Thiên Trường. Người của căn cứ đã điều tra ra Lâm Uyển Hề, thật sự cho rằng Lâm Uyển Hề chính là con gái của Phong Tri Ngôn.
Trong một lần giết chóc, Lục Chi Cửu đã đỡ một phát súng cho Lâm Uyển Hề, bởi vì anh thực sự không muốn Thẩm Thiên Trường nợ cô ta.
Vậy nên lần trước cô ta đã liên lạc với người của căn cứ, phát súng ấy là bởi vì cô ta trả lại cho Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường vẫn nợ cô ta!
Mặc dù đó là một cây tùng già, nhưng vì mới được cấy ghép nên cành lá cũng được cắt tỉa rất kỹ càng.
Vốn dĩ nơi này trồng một cây hòe.
Anh bỗng giơ chân đá đổ cái bàn.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Ngày nào mà Thẩm Thiên Trường chưa chết, ngày đó cô vẫn nợ cô ta!!
Thẩm Thiên Trường cầm túi phúc xuống thang, đi vào trong biệt thự.
Thấy cô trở về, Trần Tử Nhiễm vội vàng ra đón:
Thiên Trường, cậu về rồi…
Sao anh lại đồng ý với Lục Chi Cửu, làm cái chuyện ngu xuẩn và xé ruột xé gan như thế!
Thẩm Thiên Trường ra khỏi chung cư, Trần Tử Nhiễm đã gửi cho cô ba tin nhắn liền, thúc giục cô về nhà ăn cơm.
Lúc ấy, Lục Chi Thất đã biết là Lục Chi Cửu không có sự lựa chọn. Trên thế giới này, cho dù là bắt chước và học tập, vậy thì anh cũng chỉ có thể
yêu
Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Thất, những gì Thẩm Thiên Trường nợ tôi, bất cứ ai cũng đừng mong trả lại giúp cô ta!
Lâm Uyển Hề hung hăng nói.
Nửa tiếng sau, chiếc xe tiến vào Cẩm Viên. Thẩm Thiên Trường xuống xe, đi qua lối mòn trong vườn hoa, đang chuẩn bị vào biệt thự thì bỗng đứng khựng lại.
Cô xoay người đi về phía cây tùng già trong góc vườn hoa.
Vào một đêm mưa gió sấm chớp nào đó, cô bừng tỉnh và gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu ở nước M: [Anh không biết đâu, em vừa bị hai cây hòe trong vườn hoa dọa thức giấc.]
Thế là cây hòe bị đưa đi trong im ắng, thay vào đó là một cây tùng già.
Sắc mặt của Lâm Uyển Hề lập tức trở nên hung tợn:
Lục Chi Thất, anh nói tôi ác độc? Vậy các người thì sao? Thời khắc người của căn cứ nổ súng về phía tôi, sao các người không nghĩ xem mình ác độc đến mức nào?!
Nhưng cậu ấy đã đỡ phát súng ấy cho cô!
Thẩm Thiên Trường lại lái xe tới trước chung cư của Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết vẫn còn ở trong chung cư, nhưng anh ấy đã thay một bộ quần áo khác, chiếc áo sơ mi rộng rãi bằng vải đũi, cho dù không trang điểm thì khuôn mặt của anh vẫn rất bắt mắt.
Cố Ngôn Quyết đi từ cửa sổ về bàn, sau đó đứng nhìn một lát.
Rầm…
Rầm…
Cánh cửa lại bị đóng lại.
Hai năm sau, khi Lâm Uyển Hề vẫn đang học ở trường y, cô ta đã được thầy giáo lựa chọn làm trợ thủ, lần đầu tiên gặp mặt Lục Chi Cửu.
Chỉ dựa vào sợi dây chuyền ấy, Lục Chi Cửu đã nhận ra Lâm Uyển Hề.
Năm đó sau khi Phong Tri Ngôn chết, căn cứ không thể tìm được tài liệu mật và kỹ thuật chiết xuất năng lượng từ thi thể ông ấy, vậy nên căn cứ đã nhắm mục tiêu vào cô con gái mất tích của ông ấy. Không ai ngờ Phong Tri Ngôn lại nhét tất cả những bí mật quan trọng vào sợi dây chuyền nhỏ bé ấy, đồng thời đeo trên người Thẩm Thiên Trường.
Trải qua nhiều lần trôi dạt, cuối cùng Thẩm Thiên Trường lưu lạc tới cô nhi viện của thành phố Vân.
Cô biết đó là nguyện vọng của cô lúc ở thành phố Nhĩ.
Cô không biết chúng đã được chuyển tới nơi này từ bao giờ.
Thẩm Thiên Trường mở túi viết
Thiên Trường
ra, trong đó có một tờ giấy.
[Tôi hy vọng, đời này Lục Chi Cửu chỉ thích một mình Thẩm Thiên Trường.]
Kể từ đó, Lâm Uyển Hề đã bắt đầu hoài nghi.
Ba năm trước, Lục Chi Cửu biết tin Thẩm Thiên Trường còn sống, anh chỉ dùng một năm để đứng lên khỏi xe lăn.
Nhưng cô ấy còn chưa dứt lời thì Thẩm Thiên Trường đã đi thẳng lên tầng.
Cô đẩy cửa đi vào căn phòng cạnh phòng làm việc.
Vô số hộp quà lớn nhỏ được xếp chồng chất trong đó, có một ít đã mở rồi, số còn lại thì chưa kịp mở.
Thẩm Thiên Trường nhìn mọi thứ trong phòng, nắm chặt túi phúc trong tay.
Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại, trả lời với vẻ mặt vô cảm: [Ừ.]
Sau đó cô khởi động xe, lái về Cẩm Viên.
Sao em biết?
Lâm Uyển Hề vừa nói cho em biết.
Giọng nói của Thẩm Thiên Trường lạnh đến mức như không có nhiệt độ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.