Chương 652: Em tin bao nhiêu phần?


Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Thất:
Hôm ấy anh cũng cũng ở đó hả?


Lục Chi Thất thản nhiên ừ một tiếng:8
Lúc trước quên không nói cho em, không phải những gì mà Lâm Uyển Hề nói đều là sự thật. Đúng là Tiểu Cửu bị bệnh tâm lý3 nghiêm trọng, nhưng chính vì biết được tin tức về em nên nó mới cố gắng đứng lên khỏi xe lăn. Sau khi đi lại được, nó về9 thành phố Vân để tìm kiếm tin tức của em, nhưng không gặt hái được gì. Mãi đến nửa năm trước, ông Ba sắp xếp cho nó ra m6ắt, nó mới tìm được em…

Lúc đầu Lục Chi Cửu tưởng Thẩm Thiên Trường chết rồi, vậy nên anh cũng đánh mất ý chí để đứng lên khỏi xe lăn.
Mãi đến mấy năm sau gặp Lâm Uyển Hề, anh lại dấy lên hy vọng.

Của nợ chứ! Đám người đó đúng là máu lạnh, bắn thật kìa!

Cố Ngôn Quyết chỉ có thể cố gắng khống chế vô lăng.
Cố Ngôn Quyết quay đầu nhìn chiếc chìa khóa xe vẫn đang cắm bên ghế lái:
Vậy Vu Ngạo thì sao?


Vốn anh ta cũng muốn về đây!
Thẩm Thiên Trường bổ sung thêm.
Vẻ mặt của Lục Chi Thất lạnh lùng tột độ:
Simon đã cho phép chúng tôi đi rồi, các anh cố tình ngăn cản như vậy, rõ ràng là làm trái mệnh lệnh của cậu ấy!

Ovi cười nhạt một tiếng:
Các vị đừng hiểu lầm, tôi thấy lốp xe của các vị nổ hết rồi, hay là đổi xe đi, đích thân tôi sẽ tiễn các vị một đoạn.

Cố Ngôn Quyết rủa một tiếng, chỉ có thể lấy một tư thế cực kỳ buồn cười để nhảy từ ghế phụ sang ghế lái, sau đó nhanh chóng khởi động xe, lái vòng qua đám Vu Ngạo, đụng cái xe đang chắn đường ra rồi lao vụt đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trong gương chiếu hậu lại xuất hiện một chiếc xe, rất hiển nhiên, Ovi không có ý định để bọn họ đi.

Shit!

Cố Ngôn Quyết văng tục.
Thấy chiếc xe càng lúc càng gần, sắc mặt của Cố Ngôn Quyết cũng trở nên khó coi, động cơ của chiếc xe này yếu hơn chiếc đang đuổi theo.

Pằng…


Em cứ ngồi yên trong xe.

Lục Chi Thất nói với Thẩm Thiên Trường rồi mở cửa xe đi ra ngoài.
Vậy nên chỉ mất năm phút ngắn ngủi, anh đã chắc chắn Thẩm Thiên Trường đang ngồi trước mặt mình chính là người mà mình đã chờ đợi và tìm kiếm mười mấy năm.

Em quên hết những chuyện đã xảy ra trước khi vào cô nhi viện rồi, có phải khi đó em đã gặp anh ấy rồi không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Ý đồ của Ovi đã quá rõ ràng rồi, hắn ta muốn mượn cớ giam lỏng bọn họ.
Cố Ngôn Quyết còn định mở miệng nói thêm điều gì nữa, nhưng Lục Chi Thất đã ngăn cản anh ấy.
Cố Ngôn Quyết nhìn cô một cái, anh ấy cười lạnh một tiếng vì cảm thấy khó tin, đang định lên tiếng thì chiếc xe bỗng phanh gấp. Tất cả bọn họ đồng loạt lăn sang một bên.
Cố Ngôn Quyết là người bò dậy đầu tiên, anh ấy nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe mà Ovi cử đi
tiễn
bọn họ đang chắn ngang đằng trước.
Anh chỉ dùng một năm để đứng lên, trong khoảng thời gian đó còn cứu Tần Phong vào lúc anh ấy uống say ngã trên đường, suýt thì bị làm nhục.
Sau đó anh và Tần Phong cùng về nước, lần đầu tiên qua cửa an ninh ở sân bay đã bị chụp lén. Vốn anh định xóa luôn, nhưng nghĩ có thể Thẩm Thiên Trường sẽ nhìn thấy ảnh anh rồi tới tìm anh, vậy nên anh đã không sai người xóa đi.
Cố Ngôn Quyết ngồi trên ghế phụ. Nhìn cảnh tượng ấy, anh ấy không khỏi nghiến răng nói:
Mẹ kiếp, tôi biết ngay cái tên Ovi đó chẳng phải loại tốt đẹp gì mà! Lần này toi mạng ở đây mất thôi.

Lục Chi Thất bỗng quát thật to:
Không tranh thủ lái xe đi mau lên!

Lục Chi Thất quay đầu nhìn họng súng đang chĩa vào trong xe:
Dừng lại trước đi đã, bọn họ có súng, chúng ta không trốn được đâu.

Cố Ngôn Quyết đập mạnh vào vô lăng, cuối cùng vẫn đạp phanh dừng lại.
Cá nằm trên thớt có cảm giác gì thì hiện tại bọn họ cũng có cảm giác y như thế.
Cả đám lên chiếc xe MPV phiên bản dài kia, thế nhưng chiếc xe ấy lại không lái về phía pháo đài.

Pằng…

Tiếng súng thứ hai vang lên, lốp xe bên kia cũng bị bắn nổ.
Sau khi dừng xe, Vu Ngạo lập tức tháo dây an toàn ra rồi nhảy ra ngoài.
Đợi đến khi mấy người trong xe kịp hoàn hồn thì Vu Ngạo đã cầm súng chỉ vào hai người áo đen bên ngoài.
Nghe Lục Chi Thất giải thích như vậy, trong mắt Cố Ngôn Quyết hiện lên nét kiêu ngạo.
Lục Chi Cửu tìm nhiều năm như thế mà không tìm được, anh tùy tiện chọn mà trúng luôn, đúng là mát tay mà!

Sở dĩ mãi mà gia chủ không tìm được bà chủ là bởi vì Thẩm Tinh Như từng ở căn cứ suốt mười năm, sử dụng mánh lới cao cấp nhất của căn cứ để xóa mọi dấu vết của bà chủ trước khi tới nhà họ Thẩm đi.
Vu Ngạo bổ sung thêm một câu.
Cố Ngôn Quyết vừa tăng tốc thì lốp sau bỗng phát nổ.
Chiếc xe mất thăng bằng, bắt đầu chếch khỏi hướng đang đi.
Trên một chiếc xe khác, Ovi cũng xuống xe.

Ovi, anh làm thế là có ý gì?
Cố Ngôn Quyết nhìn hắn ta rồi cắn răng nói.
Vận mệnh cứ kỳ lạ và trùng hợp đến thế, tìm kiếm bao năm không thấy, cuối cùng Cố Ngôn Quyết lại chó ngáp phải ruồi.
Trong quán cà phê ấy, chỉ liếc qua một cái là Lục Chi Cửu lập tức nhận ra Thẩm Thiên Trường, nhưng để chắc chắn hơn, anh đã bảo Tần Phong gửi mọi thông tin của Thẩm Thiên Trường cho mình, và rồi Vu Ngạo cũng nhanh chóng điều tra ra Thẩm Tinh Như.
Cố Ngôn Quyết tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chính hắn ta đã bắn nổ lốp xe!
Mặc dù giọng nói của Ovi rất bình thản, nhưng mấy tên cấp dưới của hắn ta đã chĩa thẳng súng về phía bọn họ rồi.

Anh muốn đưa chúng tôi đi đâu?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Đương nhiên là tới nơi các người nên tới rồi. Yên tâm đi, chỉ cần Simon tận tâm làm việc cho tổ chức, các người sẽ không sao hết.

Hai năm cứ thế trôi qua, không chỉ là thành phố Vân, mà ngay cả mấy thành phố xung quanh Lục Chi Cửu cũng đều tìm rồi, nhưng đều không tìm được Thẩm Thiên Trường.
Bởi vì khi đó Thẩm Thiên Trường đã tới Đại học S ở thành phố Noãn xa xôi.
Bởi vì hai bánh sau đều đã nổ, vậy nên tốc độ của chiếc xe dần chậm lại.
Chiếc xe đằng sau nhanh chóng đuổi kịp, đến tận khi chạy song song với xe của Thẩm Thiên Trường.
Mặc dù Cố Ngôn Quyết không hiểu, đã nhiều năm như thế rồi, bọn họ quen nhau lúc còn nhỏ, chỉ một bức ảnh chụp góc nghiêng thì sao có thể nhận ra được.
Nhưng anh ấy là người hiểu rõ sự cố chấp của Lục Chi Cửu nhất, vậy nên cũng chẳng buồn nói.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.