Chương 666: Tôi sẽ không để cô được sống yên ổn


Lục Chi Thất đang nằm trên mặt đất, bỗng nghĩ tới điều gì đó, anh vội vàng giật ống quần của Thẩm Thiên Trường:
Không đ8úng, ngồi xuống mau!


Bọn họ gọi điện thoại cho Lục Chi Bạch từ hai mươi phút trước.

Nơi này là khu vực3 giáp ranh giữa thành phố G và thành phố K, vừa rồi bọn họ lao đi với tốc độ tối đa, vậy nên với tốc độ xe bình thường,9 từ sản nghiệp gần nhất của Lục Thị tới đây, nhanh nhất cũng phải mất một tiếng.
Lâm Uyển Hề dùng sức thoát ra khỏi tay Thẩm Thiên Trường.

Cô nói đúng, tôi không thể quyết định được xem các người sẽ đi đâu, nhưng ngài Owen có thể quyết định được!

Lâm Uyển Hề cười lạnh, cô ta mở cửa lên xe.
Còn chưa nói gì thì trong xe bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông:
Cô Thẩm, hôm nay tôi mời cô tới là để làm một cuộc giao dịch, đừng vì sự kích động nhất thời mà làm bị thương đến người vô tội.

Người đàn ông ấy vừa dứt lời, người áo đen đang khiêng Lục Chi Thất lấy một khẩu súng trong túi ngực ra, chậm rãi dí vào đầu Lục Chi Thất. Người áo đen còn lại cũng chĩa súng về phía Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Thất sửng sốt, sau đó nhìn Lâm Uyển Hề với vẻ mặt khó tin.
Vẻ mặt của Lục Chi Thất có vẻ rất chán nản, như thể đã tuyệt vọng lắm rồi:
Một trong những lãnh đạo tối cao của phe bảo thủ.

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ vẫn rơi vào tay của phe bảo thủ, hơn nữa còn bị lãnh đạo tối cao bắt được. Cả hai đều hiểu chuyện này có nghĩa là gì.

Vì sao Lâm Uyển Hề lại liên lạc được với Owen?

Lâm Uyển Hề nói với vẻ dữ tợn, cô ta vươn tay ra hiệu, hai người mặc quần áo đen bước xuống xe.
Bọn họ đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Thất, một người cúi xuống khiêng Lục Chi Thất lên.
Bởi vì đụng tới bộ phận bị thương nên Lục Chi Thất đau đến mức muốn cắn nát hàm răng.
Thẩm Thiên Trường không hiểu c6ho lắm, nhưng vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.
Tiếc là không còn kịp nữa rồi. Chiếc xe bỗng bật đèn pha lên, rọi th5ẳng vào người Thẩm Thiên Trường.
Mẹ kiếp!
Lâm Uyển Hề còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Thẩm Thiên Trường bóp chặt cổ.
Thẩm Thiên Trường trầm giọng nói uy hiếp:
Lâm Uyển Hề, bất kể tôi có nợ cô hay không, nhưng người quyết định xem tối nay đi đâu không phải là cô.

Lâm Uyển Hề chẳng động đậy gì, cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta:
Tôi nợ cô cái gì?


Nợ cái gì? Cô không biết sao? Thẩm Thiên Trường, cô hạnh phúc thật đấy, mọi đau khổ đều để người khác hứng chịu thay cô. Người không đáng được sống nhất trên thế giới này chính là cô!
Lâm Uyển Hề giận dữ hét lên.
Thẩm Thiên Trường liếc nhìn Lục Chi Thất một cái, cô cất bước đi tới trước mặt Lâm Uyển Hề, sau đó bỗng vươn tay ra.

Lâm, Uyển, Hề!

Lâm Uyển Hề bước lên phía trước, nhìn Lục Chi Thất đang nằm trên mặt đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười:
Lục Chi Thất, tôi đã nhắc nhở anh rồi, cách con tiện nhân Thẩm Thiên Trường này xa một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khí với anh!

Nghe thấy tiếng của Lâm Uyển Hề, Lục Chi Thất tức điên lên:
Lâm Uyển Hề, người của căn cứ là do cô gọi tới?!

Lục Chi Thất thầm rủa một tiếng.
Chiếc xe con màu bạc chậm rãi dừng lại ven đường.
Thẩm Thiên Trường nhìn người vừa bước xuống xe, bàn tay lập tức siết chặt lại.
Lục Chi Thất im lặng trong giây lát:
Thứ mà Lâm Uyển Hề lấy trộm của em chính là sợi dây chuyền mà bố em để lại cho em, vậy nên Tiểu Cửu đã cố tình gợi ý cho người của căn cứ, để bọn họ tưởng rằng Lâm Uyển Hề mới là con gái của Phong Tri Ngôn, chính vì vậy Lâm Uyển Hề mới bị căn cứ đuổi giết nhiều lần…


Vậy nên cô ta mới nói là em nợ cô ta.


Ừm.

Ngay sau đó, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Thất cũng bị nhét vào thùng xe đằng sau.
Người áo đen khiêng Lục Chi Thất lên thùng xe rồi đặt anh nằm xuống, sau đó quay lại chỗ ngồi đằng trước. Lần này, bọn họ quyết tâm phải bắt được Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Thất.
Trong thùng xe yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường hỏi Lục Chi Thất:
Owen là ai?


Owen!
Lục Chi Thất nghiến răng nói.
Anh không ngờ người mà Lâm Uyển Hề liên lạc lại là Owen.
Rơi vào tay Owen, không cần nghĩ thì Lục Chi Thất cũng biết nó đồng nghĩa với điều gì.

Đúng thế, tôi đã nói rồi, những gì mà con tiện nhân Thẩm Thiên Trường nợ tôi, chỉ có thể để tự cô ta trả!

Lục Chi Thất phẫn nộ không thôi, nhưng bởi vì đang bị thương nên không thể động đậy gì được:
Lâm Uyển Hề, cô có biết căn cứ là nơi nào không? Cô điên rồi!


Là nơi có thể giúp tôi xử lý các người!


Vì sao bố em chết rồi mà người của căn cứ vẫn không chịu bỏ qua cho em?


Bởi vì bọn họ vẫn chưa đạt được thứ mà mình muốn có. Năm đó bố em mang theo những bí mật then chốt nhất, ông ấy đã giấu tất cả vào trong mặt dây chuyền ấy và đeo lên người em.


Hiện tại sợi dây chuyền đang ở trên người em.

Kể từ khi nhớ ra sợi dây chuyền ấy chính là của mình, cô luôn mang theo nó trên người.

Lục Chi Thất nở nụ cười:
Tiểu Cửu đã lấy thứ trong đó ra từ lâu rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.