Chương 670: Em có sợ chết không?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1260 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Thật sự là khiến người ta không muốn bội phục cũng không được.
Em định liên lạc với Phong Diệc Hành thế nào?
L8ục Chi Thất nương đó hỏi tiếp.
Bất kể những gì Thẩm Thiên Trường nói là thật hay giả thì cô ta cũng dám chắc là mình sẽ biến thành vật hy sinh để Owen biết được nội dung trong con chip, đến khi chơi chán rồi, chắc chắn ông ta sẽ đưa cô ta ra.
Bởi vì sương mù dày đặc nên tầm nhìn trên con đường núi rất ngắn, nhưng Lâm Uyển Hề càng lúc càng lái nhanh hơn. Cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất, trước khi bị đẩy ra làm vật hy sinh, cô ta phải rời khỏi nơi này.
Nhưng con ả nói giết tôi thì mới nói mật mã cho ngài.
Owen cười nhạt một tiếng, hơi thở cũng ập tới, chiếc váy trên người cô ta cũng bị cởi bỏ:
Làm sao tôi lại nỡ giết cục cưng của mình được…
Vừa dừng lại thì cánh tay đã bị kéo lấy, ngay lập tức, cô ta nhào vào lồng ngực của Owen.
Trông Owen không xấu, thậm chí hành động cử chỉ còn mang theo vẻ ưu nhã khác hẳn những kẻ trong căn cứ, sự lắng đọng của tuổi tác mang đến cảm giác trầm lắng trên người ông ta.
Bầu trời tối dần đi, Lâm Uyển Hề ra khỏi phòng của Owen, xuống phòng khách ở lầu một rồi tới thẳng cửa chính, nhưng lại bị mấy người áo đen ngăn cản.
Lâm Uyển Hề sửa sang lại quần áo, giơ chiếc chìa khóa xe trong tay ra trước mặt bọn họ:
Ngài Owen bảo tôi ra ngoài làm một vài chuyện.
Ngay sau đó, khóe môi ông ta nhếch lên, nhìn về phía Lâm Uyển Hề rồi nhẹ nhàng vẫy tay với cô ta.
Lâm Uyển Hề kìm nén sự chán ghét trong lòng, tươi cười đi về phía ông ta.
Cô nhìn Owen, giọng nói đầy ẩn ý:
Ngài Owen, xem ra cô Lâm không muốn giúp ông có được mật mã của con chip rồi.
Owen nhìn Thẩm Thiên Trường, nhanh chóng dằn cơn tức trong lòng xuống.
Trông hai vị tràn trề sức sống quá nhỉ, xem ra chiều này nghỉ ngơi khá đó.
Lục Chi Thất cười nhạt:
Chẳng phải ngài Owen cũng thế sao?
Một lát sau, người áo đen quay trở lại.
Ngài Owen, nửa tiếng trước, cô Zoe đã lái xe của ngài ra ngoài, bây giờ vẫn chưa về.
Cơ thể Lâm Uyển Hề cứng đờ lại, cô ta nắm chặt lấy cổ áo của ông ta:
Ngài đã hứa với tôi sẽ giết con ả đó!
Owen thuận thế nắm tay cô ta:
Tôi đã hứa thì đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Cả hai lẳng lặng ngồi vào bàn, cầm lấy dao nĩa trên bàn.
Thẩm Thiên Trường nhìn bít tết trên bàn, cô bỗng nhớ tới Lục Chi Cửu. Hình như trước kia mỗi khi bọn họ đi ăn cơm ở thành phố Vân, anh luôn thái ra thành những miếng nhỏ rồi mới đưa cho cô.
Thẩm Thiên Trường cười nhạt:
Món bít tết hôm nay khá ngon đấy, Lâm Uyển Hề không được ăn thì tiếc quá.
Owen ra hiệu cho cấp dưới, người áo đen gật đầu, đi ra ngoài gọi Lâm Uyển Hề tới.
Kể từ khi liên lạc với Owen, gần như cô ta trở thành đồ chơi của ông ta, nhưng cho dù làm đồ chơi của ông ta, cô ta cũng muốn giết Thẩm Thiên Trường.
Bây giờ Thẩm Thiên Trường đã bị bắt rồi, không cần thiết phải hy sinh mạng sống của chính mình.
Trên tầng hai, Lâm Uyển Hề và Owen cùng vào phòng trong.
Owen thay đổi sắc mặt, ông ta lập tức hạ lệnh, giọng nói mang theo sự tức giận:
Đi bắt cô ta về ngay cho tôi!
Nghe vậy, Thẩm Thiên Trường biết hơn phân nửa là Lâm Uyển Hề đã chạy trốn rồi.
Thấy cô không động đậy gì, anh đang định nói gì đó thì Owen lại bước tới.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn ông ta, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Uyển Hề đâu.
Tôi khác với hai người, chuyện của tôi khá tốn sức.
Vậy nên mới khiến cô Lâm còn chẳng có sức để ăn bữa tối.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, bổ sung thêm một câu.
Khóe môi của Thẩm Thiên Trường hơi cong lên, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng3:
Vậy thì phải xem ý của ngài Owen thế nào đã.
Thẩm Thiên Trường, em có sợ chết không?
Lục Chi Thất nhướng mày, bị bắt giam mà như thế này, e rằng ngoài Thẩm Thiên Trường ra thì chẳng còn ai làm được cả.
Owen uống một ngụm rượu vang trên bàn:
Tôi rất thích lời khích lệ của cô Thẩm, nhưng đúng là bây giờ Zoe không ở trong phòng tôi.
Vết xước trên cổ Owen rõ ràng là bị móng tay phụ nữ cào mà thành.
Sáng nay Thẩm Thiên Trường đã vạch trần mối quan hệ của bọn họ, vậy nên lúc này Owen cũng chẳng giấu giếm.
Owen bỗng nhíu mày:
Ra ngoài? Đi đâu?
Không biết, cô ấy nói là lệnh của ngài.
Lâm Uyển Hề ra khỏi biệt thự, đi tới chỗ xe của Owen, lên xe và nhanh chóng khởi động xe.
Cô ta lái với tốc độ cao nhất, như đang cố gắng chạy trốn.
Nhưng Lâm Uyển Hề vẫn cảm thấy ghê tởm.
Owen ôm cô ta, đột nhiên cúi đầu nói vào tai cô ta:
Sao thế? Sợ à?
Buổi chiều Thẩm Thiên Trường ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã là buổi tối rồi.
Cô đi ra ngoài, đúng lúc Lục Chi Thất cũng đi ra.
Bọn họ cùng đi tới phòng ăn.
Bữa tối đã được bày sẵn trên bàn, trong phòng ăn không có một ai.
…
Chạng vạng tối, trên núi bắt dầu có sương mù, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả căn biệt thự và mọi thứ xung quanh.
Lục Chi Thất bỗng cười khẽ một tiếng, nói:
Cũng được.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, được cái gì mà được?
Sợ, nh5ưng nó chẳng có tác dụng gì hết.
Kể từ giây phút bị bắt, Thẩm Thiên Trường đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng rồi, vậy nên cô mới bức thiết muốn tự tay giết Lâm Uyển Hề như thế.
Ngài Owen, chắc không phải ngài tin con ả Thẩm Thiên Trường đó, muốn giết tôi đấy chứ?
Lâm Uyển Hề nói thẳng ra.
Owen ngồi xuống xô pha, trong đôi mắt âm trầm của ông ta lóe lên tia sáng lạnh.
Được chết cùng em, cho dù thành ma cũng có người bầu bạn.
Thẩm Thiên Trường cạn lời nhìn anh, nghĩ thoáng thật đó.
Bây giờ bọn 9họ đang là con tin của Owen, tuy nói là giao dịch, nhưng cả hai đều biết rất rõ, Owen không chỉ muốn có được con chip v6à cả phe phản đối, mà còn muốn lấy mạng Lục Chi Cửu.
Không ai biết tỉ lệ sống sót là bao nhiêu.
Người áo đen nhìn chùm chìa khóa trong tay cô ta, rất ít khi Owen lái xe, nhưng đúng là ở nhà để xe có một chiếc xe của Owen.
Mấy người áo đen nhìn nhau, cuối cùng vẫn để Lâm Uyển Hề ra ngoài.
Ông ta cầm khăn lau tay:
Cô Thẩm, sáng mai tôi muốn biết mật mã của con chip.
Thẩm Thiên Trường cắn bít tết:
Không thành vấn đề, tôi đạt được nguyện vọng thì sẽ tự cho ông thứ ông muốn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.