Chương 673: Kế hoạch


Đột nhiên, điện thoại phát ra tiếng chấn động.

[Phố Vân Khuyết, lập đông, chín giờ tối.]
Owen vừa vào phòng ăn thì nhìn thấy hình ảnh Thẩm Thiên Trường ngã chổng vó.
Trong mắt ông ta hiện lên sự chán ghét, đã mấy ngày rồi Thẩm Thiên Trường không thay quần áo, đoán chừng còn bẩn hơn sàn nhà của ông ta nữa.
Nửa mật mã của cô – 171199 chỉ là một dãy số mà Lục Chi Thất nghĩ ra.
Thẩm Thiên Trường nhập mật ngữ vào, sau đó lại cất điện thoại đi, rồi mới chui ra khỏi chăn.
Thời khắc ấy, rốt cuộc Thẩm8 Thiên Trường cũng cảm thấy yên tâm.
Phong Diệc Hành hiểu mật ngữ ấy, rất có thể Phong Diệc Hành đã liên lạc với Lục Chi Cử3u.
Từ hôm đó tới giờ, cô vẫn luôn mặc chiếc áo chống đạn hạng nặng, điện thoại của cô ở ngay trong túi.
Cô núp trong chăn, ghé người sang một bên, lấy chiếc điện thoại ra.
Lục Chi Cửu gài được người của phe phản đối vào phe bảo thủ, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ngồi xuống, đi ra mở cửa phòng.

Anh Bảy, chân em đau quá, chắc mấy ngày tới sẽ không đi được mất.

Lục Chi Thất hơi khựng lại, nhìn mắt cá chân phải của cô, quả nhiên nó đã sưng phồng lên rồi.
Người áo đen liếc nhìn về phía phòng ăn:
Sắp rồi.


Vậy tôi tới phòng ăn chờ trước đây.
Thẩm Thiên Trường xoay người đi, cả hai cùng đi tới phòng ăn.
Thật sự không hiểu những ả
trà xanh
trong tiểu thuyết đã làm thế nào để giả vờ ngã một cách chuẩn xác như thế, rõ ràng là kỹ năng này rất khó mà.
Thẩm Thiên Trường đập đầu xuông đất, đau đến mức cô suýt thì ngất đi.
Bây giờ Owen đã có được mật mã, chắc chắn ông ta sẽ không tìm bác sĩ tới chữa cho Thẩm Thiên Trường như lúc chữa cho Lục Chi Thất.
Giá trị của Thẩm Thiên Trường lúc này chỉ là để khống chế Lục Chi Cửu mà thôi. Trước khi đạt được mục đích ấy, chỉ cần cô không chết, cho dù là hấp hối thì cũng đủ với Owen rồi.
Thẩm Thiên Trường quay lại phòng mình rồi ngồi xuống giường.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc camera trên trần nhà, sau đó nằm vật xuống giường, chậm rãi kéo chăn trùm qua đầu.

Vậy mấy ngày tới đi lại ít thôi.
Lục Chi Thất trầm giọng nói.

Vâng.

Bây giờ cô nhất định phải đưa mật ngữ cho Lục Chi Thất, để anh ấy giải mã.
Thẩm Thiên Trường nghĩ tới người áo đen đã đưa tờ giấy cho cô, từ ngày đầu tiên bọn họ bị bắt, anh ta vẫn luôn chịu trách nhiệm trông coi bọn họ.
Cô đưa dãy số ấy tới trước mặt Owen:
Đây là mật mã của anh ấy, là nửa đầu mật mã, còn mật mã của tôi rất đơn giản, 171199.

Owen nhìn tờ giấy ấy, đôi mắt hơi híp lại.
Sau đó, cô cố tình trượt chân, ngã chổng vó xuống mặt đất.
Cô định ngã giả vờ, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm nên biến thành ngã thật.
Owen nhìn cô:
Là bao nhiêu.


Đưa giấy bút cho tôi.

Trong căn biệt thự này, đâu đâu cũng có người áo đen canh gác, ngoại trừ phòng ăn.

Phòng ăn quá đông, ngài Owen sẽ cảm thấy bẩn.

Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn cuối cùng mà Phong Diệc Hành gửi tới.
Cô quay đầu lại, nở nụ cười với ông ta:
Không cần mấy phút ấy đâu, tôi đã lấy được mật mã rồi.

Thẩm Thiên Trường mới học được cách tạo ra mật ngữ, quyển hai giải mã thì chưa đọc, nhưng chắc chắn là 6Lục Chi Thất biết.
Cô chỉ cần hỏi ra những gì mình muốn hỏi trong thời gian Owen quy định là được.
Hương thơm lượn lờ trong phòng ăn, không có một bóng người nào cả.

Vì sao ngài Owen không sắp xếp người trông coi trong phòng ăn?

Owen chỉ biết ng5ôn ngữ nước M, mà Thẩm Thiên Trường và Phong Diệc Hành lại dùng chữ nước mình, vậy nên ông ta đã chuẩn bị sẵn một người áo đen biết ngoại ngữ. Owen ra hiệu cho người áo đen bên cạnh phiên dịch, nhưng sau khi đọc tin nhắn của Phong Diệc Hành và Thẩm Thiên Trường, hắn ta cũng lắc đầu, ý bảo mình không hiểu nó có nghĩa là gì.
Thẩm Thiên Trường tự giác giải thích:
Lúc để lại mật mã cho tôi và Phong Diệc Hành, bố tôi còn dạy chúng tôi mật ngữ, hai bên phải đáp đúng để xác nhận thân phận thì mới cung cấp mật mã cho nhau.

Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường rất bình tĩnh và nghiêm túc.
Owen gõ tay lên bàn và nói:
Cô còn năm phút cuối cùng nữa.


Ngài Owen, tôi đưa đi ngay đây.

Dứt lời, anh đưa Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng ăn.
Thẩm Thiên Trường tựa vào lồng ngực của Lục Chi Thất, nhân cơ hội bỏ điện thoại vào túi áo của anh.
Nơi này có quá nhiều camera, cô chỉ có thể nghĩ ra cách này để tiếp xúc gần với Lục Chi Thất.

Tôi biết. Dù thế nào ông cũng giết tôi, tôi cần gì phải tốn công tốn sức làm gì.

Nói xong, Thẩm Thiên Trường xoay người ra khỏi phòng, người áo đen cũng cất bước đuổi theo.
Người áo đen vẫn đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt như mọi khi.

Bao giờ mới được ăn cơm, tôi đói lắm rồi.


Không lôi đi mau lên!

Lục Chi Thất trùng hợp bước tới, anh vội vàng bế Thẩm Thiên Trường lên.
Owen ra hiệu cho người áo đen đưa giấy bút cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ghi lại mật ngữ của Phong Diệc Hành ra giấy, cô cúi đầu nhìn một lượt, như thể giải mã một lúc rồi mới đạt được một dãy số.
Thẩm Thiên Trường điều chỉnh trạng thái, tiếp tục gửi một dòng mật ngữ nữa.
Vẫn phải chờ năm phút sau Phong Diệc9 Hành mới nhắn lại.
Thẩm Thiên Trường đã chú ý tới rồi, Owen rất chú trọng vệ sinh phòng ăn, lúc trước Lục Chi Thất muốn uống rượu, nhưng Owen sợ dấu vân tay dính vào ly nên không cho anh ấy uống.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô cất bước vào trong.
Còn hai mươi phần trăm pin, như thế là đủ rồi.
Dựa vào trí nhớ của mình, cô ghi lại mật ngữ mà Phong Diệc Hành gửi cho mình lúc nãy.
Vừa rồi cô bảo Owen đưa giấy bút cho mình không phải là để giảm mã, mà là để ghi lại mật ngữ của Phong Diệc Hành cho nhớ.
Bước suy diễn ra mật mã cuối cùng chỉ là một quá trình bình thường trong những lúc cô phân tích dữ liệu tài chính mà thôi.
Thẩm Thiên Trường bất đắc dĩ cười một tiếng:
Chắc là bố tôi cảm thấy tôi không gánh được trọng trách nên mới giao cho tôi phần đơn giản nhất, chính tôi cũng không ngờ đâu. Bây giờ tôi xuống dưới được chưa?


Tốt nhất cô đừng giở trò gì.

Lục Chi Thất bế Thẩm Thiên Trường về phòng, sau đó quay lại phòng ăn.

Bởi vì đau chân nên Thẩm Thiên Trường chỉ có thể bảo người áo đen mang cơm đến phòng mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.