Chương 676: Tiểu cửu tới rồi


Thẩm Thiên Trường cắn chặt hàm răng:
Vâng.


Bọn họ nương vào ánh trăng để đi ra khỏi khe núi.
Những người ở đằng kia nhanh chóng tới gần, ngoài Lục Chi Cửu ra thì còn có Phong Diệc Hành và Cố Ngôn Quyết.
Lục Chi Thất cõng Thẩm Thiên Trường đi tới.
Thực ra kỹ thuật bắn súng của Lục Chi Thất rất tốt, anh đã luyện được kỹ năng này trong mấy năm lẩn trốn căn cứ.
Thế là mấy tên đuổi theo nhanh chóng bị anh chặn lại, không dám liều lĩnh bắn súng để làm lộ vị trí của mình nữa.
Như bị đâm trúng vào chỗ đau, Cố Ngôn Quyết lập tức thay đổi sắc mặt:
Ai bị cô ta đá?! Anh có biết ăn nói không vậy?

Lục Chi Thất cười ha ha, chẳng buồn để ý tới Cố Ngôn Quyết nữa.
Anh ấy ngồi xổm xuống, đặt Thẩm Thiên Trường xuống trước.
Thẩm Thiên Trường đứng trên mặt đất, cô không nói gì cả, cứ thế nhìn đăm đăm vào Lục Chi Cửu.
Rốt cuộc Lục Chi Thất cũng chửi thề một câu, lúc nào đuổi theo chẳng được, sao nhất định phải là lúc này cơ chứ!
Bọn họ đang ở giữa sông, chẳng có thứ gì che chắn cả.
Mặc dù nước sông không sâu, nhưng vẫn qua đùi Lục Chi Thất, hơn nữa dưới đáy sông có rất nhiều đá trơn trượt, thế nên tốc độ qua sông rất chậm.

Pằng… Pằng…


Cậu Bảy, đi mau lên!
Người áo đen nói một câu rồi nhanh chóng xoay người lại yểm hộ bọn họ, anh ta xoay người lại, xả đạn về phía sau.
Lục Chi Thất cắn răng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Lục Chi Cửu ôm cô, từ cánh tay cho đến khắp cơ thể bắt đầu run rẩy.
Thẩm Thiên Trường ngửa đầu nhìn vào mặt anh, dường như ánh trăng trên trời đang lơ lửng ngay sau lưng anh.
Trong rừng cây có rất nhiều loại t8hực vật sắc nhọn, bởi vì thấp nhất nên chẳng bao lâu sau khuôn mặt cô đã bị quệt ra mấy vết rách.
Cơn đau trên mặt và trên chân khiến tr3án cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc Lục Chi Thất cũng nhìn thấy bờ đầm lầy. Trong lòng anh mừng rỡ, dồn sức xông thẳng lên bờ như phát điên.
Thấy bọn họ đã ra khỏi tầm kiểm soát của mình, mấy người áo đen đằng sau bắt đầu xả đạn điên cuồng, không quan tâm đến điều gì nữa.
Lục Chi Thất cõng Thẩm Thiên Trường lên, người áo đen đi theo phía sau.
Bọn họ không hề do dự, bước xuống sông ngay lập tức.
Lục Chi Thất sầm mặt lại, không nói một chữ nào nữa.
Thẩm Thiên Trường biết Lục Chi Thất vẫn luôn nhẫn nhịn mọi hành vi của cô trong tối nay, thậm chí anh ấy còn cảm thấy cô bất chấp lý lẽ.
Lục Chi Thất xoay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thẩm Thiên Trường bước lên, ngả vào lưng anh ấy.
Vừa nói, nước mắt của Thẩm Thiên Trường vừa tuôn rơi.
Lúc lên bờ, cô đã quay đầu nhìn thoáng qua. Banno vẫn đứng trong sông, cô còn chưa kịp mở miệng gọi thì anh ta đã đổ gục…
Rốt cuộc anh ấy cũng nhìn thấy những vết máu trên khuôn mặt trắng ngần của cô, đó là vết cứa của các loại thực vật.
Lục Chi Thất sốt ruột hỏi:
Mặt em làm sao thế?!

Thẩm Thiên Trường lấy tay lau mặt, xẹt qua chỗ nào là cảm thấy đau rát ở chỗ đó.

Chắc là bị lá cây quệt vào, không đau đâu.

Cố Ngôn Quyết nhìn Lục Chi Thất, cố tình tỏ vẻ tiếc nuối:
Haizz, anh Bảy, em lại ít đi một cơ hội nhặt xác cho anh rồi.


Bớt độc miệng đi thì đã chẳng bị cô Nhan đá.

Cô hiểu lý do Lục Chi Thất và Lục Chi Cửu tức giận, nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy hối hận.

Anh Bảy, anh cõng em đi qua sông đi.
Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng nói.
Lục Chi Thất đã ra khỏi đầm lầy rồi.
Anh ấy dừng lại, cõng Thẩm Thiên Trường đứng yên tại chỗ, thở hổn hển mấy cái.
Người áo đen lấy màn hình theo dõi máy định vị ra.
Lục Chi Thất liếc nhìn rồi nhỏ giọng hỏi:
Vì sao chỉ có một chiếc xe ở gần đây, hai chiếc còn lại đâu?

Lục Chi Thất bỗng nhíu mày lại, đang định mở miệng hỏi thì tiếng súng lại bắt đầu vang lên ở đằng sau.
Lục Chi Thất chỉ có thể dùng một tay đỡ Thẩm Thiên Trường, tay còn lại thì cầm súng, quay lại bắn mấy phát đạn.
Một chuỗi tiếng súng vang lên, bọn họ cũng nghe thấy tiếng đạn rơi xuống nước.

Fck!

Lục Chi Thất hơi khựng lại:
Lại làm sao thế?

Thẩm Thiên Trường cắn môi:
Không sao, đi mau lên.

Sau đó, bọn họ mới phát hiện ra chiếc áo chống đạn của Thẩm Thiên Trường đã bị bắn lỗ chỗ ở đằng sau lưng, máu tươi đang chảy ra từ mấy cái lỗ ấy.
Thời khắc ấy, Lục Chi Thất bỗng hiểu ra vì sao Thẩm Thiên Trường lại nói là muốn anh và Lục Chi Cửu sống thật tốt.
Khoảng mười lăm phút sau, bọn họ đi qua rừng cây, tới cạnh một con sông.
Bởi vì đang là mùa mưa nên nước chảy xiết, tiếng nước cũng rất lớn, nhưng thực ra nước sông không sâu.

Pằng pằng pằng…

Trong những tiếng súng loạn xạ, Lục Chi Thất nhạy bén phát hiện ra có ba tiếng súng khác hẳn.
Cố Ngôn Quyết đánh mắt nhìn sang, lúc này mới nhìn thấy màu sắc trên ống tay áo của Lục Chi Thất không bình thường chút nào, bèn chiếu đèn vào đó.
Ống tay áo màu xanh nhạt của Lục Chi Thất đã biến thành màu xanh đậm.
Cùng với những tiếng súng tán loạn, cuối cùng Lục Chi Thất cũng lên được bờ.
Sau khi lên bờ, anh không hề quay đầu lại mà cõng Thẩm Thiên Trường lao thẳng vào đầm lầy.
Trong bầu không khí ngột ngạt đột nhiên vang lên hai tiếng súng.
Hiển nhiên, người của căn cứ6 đã đuổi tới nơi rồi.
Nhưng cô biết mình không thể dừng lại, bởi vì chỉ cần xông ra ngoài là Lục Chi Cửu sẽ không cần phải lo ngại 9điều gì nữa.

Pằng… Pằng…

Không cần nhìn kỹ thì anh cũng nhận ra một người trong số đó, bởi vì người ấy có khuôn mặt rất giống anh, nhưng lại là một người hoàn toàn khác.
Cuối cùng Lục Chi Thất cũng thả lỏng:
Thẩm Thiên Trường, Tiểu Cửu tới rồi!

Cơ thể của Lục Chi Thất hơi cứng ngắc:
Cũng có thể là trúng đạn ở đâu đó…

Lục Chi Thất không nói hết câu, bởi vì ngay cả anh cũng không tin vào cái lý do ấy, làm sao có thể an ủi được người khác.
Sau những tiếng súng ấy, tất cả trở nên yên ắng, cũng có nghĩa là ba người đuổi theo bọn họ đã chết hết rồi.
Lục Chi Thất bỗng ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện cách đó không xa.
Bọn họ nhìn nhau, nhưng không nói một lời nào, như thể ngoài bọn họ ra thì ba người còn lại không hề tồn tại.
Cố Ngôn Quyết đang định nói kháy thì lại nghe thấy Phong Diệc Hành nói một câu:
Lục Chi Thất, tay anh bị thương à?


Qua con sông này và một đầm lầy nữa là sẽ thoát khỏi phạm vi giám sát của Owen.
Người áo đen mở miệng.
Lục Chi Thất gật đầu, anh quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường. Lúc này không có rừng cây che chắn, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.

Vậy nên Thẩm Thiên Trường, em cố mà sống cho anh!
Lục Chi Thất hung dữ nói một câu.
Thẩm Thiên Trường ôm chặt lấy cổ anh ấy:
Không, anh Bảy… Em muốn anh và Lục Chi Cửu sống, phải sống thật tốt…

Rõ ràng khi ấy cô đã trúng đạn rồi, dùng lưng mình để đỡ đạn cho anh…
Thẩm Thiên Trường ngã gục vào lòng Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn về phía người đàn ông kia, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần.
Cô nhìn anh, khóe môi không khỏi cong lên.

Banno.
Lục Chi Thất thở phì phò.

Banno… Anh Bảy, Banno không qua sông được rồi.

Nhưng bây giờ quá tối, mặc dù có ánh trăng, nhưng trong khu vực rừng núi um tùm này, thực sự rất khó để nhắm chuẩn5 vào mục tiêu.
Nghe thấy tiếng súng, bọn họ chỉ có thể tạm thời ngồi xổm xuống.

Anh Bảy, anh có biết người áo đen ấy tên là gì không?
Thẩm Thiên Trường bỗng nhỏ giọng hỏi một câu.
Lục Chi Thất đang chạy như điên, nào có tâm trạng nói chuyện.
Người áo đen ngẫm nghĩ giây lát:
Với phương hướng này thì có lẽ là đi chi viện cho cửa vào ở phía đông nam rồi.

Thẩm Thiên Trường im lặng, cô biết, Lục Chi Cửu tới rồi.
Lục Chi Thất đứng lên, hai chân của Thẩm Thiên Trường rời khỏi mặt đất, lực trên chân biến mất, vậy nên cơn đau trên mắt cá chân càng rõ rệt hơn.
Thẩm Thiên Trường không nhịn được kêu lên.
Đó là màu sắc khi bị máu thấm vào.
Lục Chi Thất nhìn cánh tay mình, anh ấy ngơ ngác mở miệng
Tôi không bị trúng đạn mà?

Cô rời đi từ hướng đông bắc, anh bèn thu hút hỏa lực từ phía đông nam xa nhất, mục đích là để bọn họ có nhiều cơ hội chạy trốn hơn, đồng thời cũng là một cách để gửi lời nhắn đến cô, người đàn ông ấy đang rất tức giận.
Bọn họ yên tĩnh một lát, không nghe thấy tiếng động xung quanh, mới đứng lên rồi tiếp tục đi xuống núi.
Ngay sau đó, ánh mắt của Lục Chi Cửu biến đổi hẳn.
Anh rảo bước lên, kéo Thẩm Thiên Trường vào lòng.
Cô đột nhiên nghĩ tới, rất nhiều năm trước, cũng trong một buổi tối trăng sáng như thế này, lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực như vậy.

Rõ ràng người đó chính là người đang đứng trước mặt cô.

Anh nói với cô, tên tôi là Tiểu Cửu, nhưng cô lại nghe thành chị gái().
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.