Chương 678: Chuyện quá khứ (1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 948 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Cố Ngôn Quyết vẫn chưa hết bàng hoàng:
Rốt cuộc đó là tổ chức gì vậy?!
Vì sao lại có vũ khí với lực sát thương kinh khủng như thế. 8
Ai bảo cậu bước lên trước?!
Lục Chi Cửu bỗng lớn tiếng quát.
Cố Ngôn Quyết hơi sửng sốt, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lục Chi Cửu, anh ấy đứng hình tại chỗ.
Cố Ngôn Quyết thở phào một hơi, cách gần như thế, chắc là bọn họ an toàn rồi.
Cố Ngôn Quyết bước lên hai bước:
A Cửu, thực ra khung cảnh nơi này đẹp…
đó.
Thời khắc bom nổ, anh ấy cảm thấy có ai đó đứng sau mình, sau đó cả người bay ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất, anh ấy cảm thấy xương cốt trên người như tan ra thành từng mảnh. Anh ấy muốn cất tiếng nói, nhưng chỉ phát ra được những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cố Ngôn Quyết mới chạy chưa tới mười mét…
Đoàng...
Anh ấy tưởng gần như thế rồi thì sẽ không có bom nữa.
Lục Chi Cửu im lặng một lát, sau đó rút con dao găm trên người ra, cẩn thận đút vào giữa kíp nổ và đế giày của Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết nhìn xung quanh với vẻ mặt đề phòng:
A Cửu, sao thế?
Tuyết lớn chặn đường, bọn chúng không đuổi theo, đây là thuốc nổ chôn sẵn trên mặt đất.
Bọn họ lẳng lặng đi bộ, đến tận khi Cố Ngôn Quyết cảm thấy mình đã lạnh đến mức không cảm nhận được gì nữa, cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy rừng cây loáng thoáng dưới chân núi.
Nhìn ra xa xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng ở phía chân trời, Cố Ngôn Quyết biết, đó là bầu trời đêm thành phố G khi được những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng.
Xuống xe!
Không đợi Cố Ngôn Quyết kịp phản ứng gì, Lục Chi Cửu đã mở cửa xe ra.
Cố Ngôn Quyết chỉ đành cầm súng lục xuống xe theo.
Lục Chi Cửu ra phía sau xe, ngồi xổm xuống bên cạnh cái hố vừa rồi.
Đi được khoảng mười lăm phút, tuyết lớn bỗng giảm bớt đi, không bao lâu sau thì ngừng hẳn.
Mây đen dần dần tán đi, ánh trăng sáng hiện ra.
Nghe theo lời tôi, tôi đếm đến ba, cậu lập tức rút chân lại rồi chạy về phía trước.
Động tác này của Lục Chi Cửu giúp bọn họ có năm giây để né tránh.
Lúc này, cả dãy núi đã bị tuyết trắng bao phủ, ánh trăng chiếu xuống, trông nơi này như một biển tuyết trắng xóa.
Cố Ngôn Quyết hà hơi, cảnh đẹp thế này mà anh ấy chỉ có thể chạy trốn.
Địa ngục!
Lục Chi Cửu chỉ thản nhiên đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng, lái với tốc độ nhanh nhất.3
Trải qua mấy ngày qua, anh ấy đã được chứng kiến bản lĩnh của Lục Chi Cửu.
Anh có thể giết người trong tích tắc, những lần đấu trí và đánh cược trong mấy ngày liền khiến Cố Ngôn Quyết khiếp sợ.
Dưới chân anh ấy là một quả bom đã được chôn sẵn từ trước.
A Cửu, làm sao bây giờ?
Cố Ngôn Quyết run rẩy hỏi.
Cố Ngôn Quyết hít sâu một hơi, bây giờ chỉ còn cách ấy thôi.
Thế là bọn họ bỏ xe lại, đi bộ giữa trời tuyết xuống núi.
Anh ấy chật vật quay đầu lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người nằm cách đó không xa, khắp người toàn máu là máu.
Cố Ngôn Quyết không biết đây có phải buổi tối cuối cùng trong cuộc đời mình không, nhưng thật sự là anh ấy không cam lòng.
Cố Ngôn Quyết nhìn dãy núi cách đó không xa, anh ấy biết Lục Chi Cửu sắp vượt qua dãy núi ấy.
Lục Diệu Nhung đã cử người ti9ếp ứng ở bên kia dãy núi rồi, chỉ cần qua được dãy núi này là bọn họ sẽ thành công trốn thoát.
Lục Chi Cửu đã khác hẳn người bình thường rồi.
Một tiếng sau, chiếc xe an toàn lên đến đỉnh núi, tuy rằng quá trình khá là nguy hiểm.
Cố Ngôn Quyết cắn răng:
Cái tổ chức biến thái gì thế!
Chúng ta đừng lái xe nữa, cậu đi theo sau tôi, chúng ta sẽ đi bộ xuống núi.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Ánh mắt của Lục Chi Cửu hơi trầm xuống.
Ừm.
1… 2… 3… Chạy!
Cố Ngôn Quyết sửng sốt một giây rồi mới hiểu ra:
Bọn chúng muốn chúng ta bị nổ tan tành trên đường!
Đây là bước cuối cùng rồi, nếu không thể bắt sống tôi thì sẽ xử tôi luôn.
Lại là một tiếng nổ, mặt đất đầy tuyết đằng sau xe bọn họ nổ thành một cái hố.
Đù, tiếng vang lớn như thế, chúng không sợ tuyết lở sao?!
Cố Ngôn Quyết chửi thề.
Rốt cuộc trong lòng Cố Ngôn Quyết cũng dâng lên hy vọng, chỉ cần bình yên xuống núi là bọn họ sẽ an toàn.
Đoàng…
Cố Ngôn Quyết nhìn tuyết ngoài cửa sổ6, mặt đất đã bị tuyết trắng phủ kín.
Tuyết càng lúc càng lớn, Cố Ngôn Quyết ngồi bên ghế lái, anh ấy đã không nhìn thấy đường đi bên5 ngoài nữa rồi. Mặc dù không biết bọn họ vượt qua dãy núi trong tiết trời ác liệt thế này thì độ khó lớn đến mức nào, nhưng anh ấy vẫn tin tưởng Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhanh chóng xoay người ngồi xuống, gạt hết tuyết dưới chân Cố Ngôn Quyết ra.
Nhìn thấy thứ mà mình đang giẫm lên, trong mắt Cố Ngôn Quyết hiện lên nét hoảng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.