Chương 686: Cớ sao nhiễm phong trần (2)


Chỉ mấy phút sau, Trần Tử Mặc đi tới.

Anh lặp lại những hành động vừa rồi của Trần Tử Nhiễm, thắp hương, vái lạy, sau đó quỳ xuống8 chiếc bồ đoàn bên cạnh Trần Tử Nhiễm.

Từ nhỏ tới lớn, không biết Trần Tử Nhiễm đã bị phạt quỳ bao nhiêu lần rồi, vậy nên cô cũng3 quen rồi. Trần Tử Mặc cũng thế, anh đã không đếm xuể là mình từng bị phạt quỳ bao nhiêu lần vì Trần Tử Nhiễm nữa rồi.

Trần Tử Nhiễm, đừng quên em là em gái anh.

Ánh mắt của Trần Tử Nhiễm rất kiên định:
Trần Tử Mặc, em đã trưởng thành rồi, anh nhất định phải tin rằng em có thể bảo vệ tốt bản thân.

Trần Tử Mặc nhìn cô, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi trong lòng.
Cô đang định đứng lên theo thì Trần Tử Mặc quay đầu lại:
Nếu không muốn bố đưa em tới thành phố Hải ngay trong đêm nay thì ngoan ngoãn quỳ đi.

Thế là Trần Tử Nhiễm lại ngồi xuống.
Trong mắt Trần Tử Mặc hiện lên ý cười:
Lát nữa anh sẽ sai người mang chăn của em tới.

Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Có một câu thôi mà cũng hỏi đi hỏi lại, anh không thấy phiền à?


Trần Tử Nhiễm, bây giờ chỉ có hai chúng ta, tốt nhất em hãy nói thật ra đi, nếu không, bất kể em muốn kết hôn với ai, anh cũng có thể khiến em không gả được.

Trần Tử Nhiễm nhìn anh trai mình, cô biết Trần Tử Mặc có thể làm được.

Hay là mai em ra ngoài trốn vài ngày?


Vậy thì có thể sẽ bị đánh gãy chân đấy.

Trần Tử Nhiễm nhăn nhó mặt mày, vội vàng ôm đùi Trần Tử Mặc:
Hu hu, anh Tử Mặc, anh mau cứu bé đi!

Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn anh ta:
Ê, anh cứ đi như thế á? Không sợ ông già xem camera à?


Công ty anh có việc, camera chỉ dành cho em thôi.

Trần Tử Nhiễm tức tối ra mặt, tối rồi còn nói là công ty có việc, lừa ai đây hả?!
Cô lẳng lặng nhìn bài vị tổ tông nhà họ Trần, ông nội là người thương cô nhất trên đời, nếu ông vẫn còn sống thì nhất định sẽ không để người khác bắt nạt cô như thế.
Nghĩ vậy, Trần Tử Nhiễm cảm thấy cuộc sống của mình thật xót xa.
Những tia nắng ban mai chiếu vào mái từ đường, xuyên qua mấy tấm ngói trong suốt, phả vào mặt Trần Tử Nhiễm.
Nhưng cô cũng biết Phong Diệc Hành không phải kẻ dễ chọc.
Nếu không, chẳng lẽ cô không muốn hủy bỏ hôn ước sao?
Trần Tử Nhiễm cụp mắt xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc hiếm có:
Trần Tử Mặc, đúng là em có lý do phải gả cho Phong Diệc Hành, nhưng em sẽ không nói với anh, bởi vì em cũng có người mà mình muốn bảo vệ. Em hy vọng anh đừng ngăn cản chuyện em lấy Phong Diệc Hành.


Trần Tử Mặc, có phải anh5 lấy chăn gối của em đi không?!

Trần Tử Mặc nhìn cô, anh luôn nghiêm túc
quỳ
ở từ đường, còn cô thì luôn nghiêm túc
ngủ
ở từ đường.

Em có chắc là thực lòng muốn gả cho Phong Diệc Hành không?
Trần Tử Mặc lạnh lùng nói một câu.

Vì Thẩm Thiên Trường sao?

Trần Tử Nhiễm cắn môi dưới, hai ngày trước cô mới đưa Thẩm Thiên Trường tới sân bay xong.
Cô đã được chứng kiến sự kiên định của Thẩm Thiên Trường với Lục Chi Cửu, đồng thời cũng càng thêm quyết tâm phải bảo vệ Thẩm Thiên Trường.

Vừa rồi mẹ đã gọi điện thoại tới thành phố Hải, có lẽ ngày mai ông nội sẽ tới đây đấy.

Trần Tử Nhiễm sửng sốt:
Hở?

Ông ngoại mà tới thì chẳng phải cô sẽ bị lột mất một lớp da sao!!
Trần Tử Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh:
Vị hôn thê thì làm sao? Chỉ cần chưa kết hôn thì anh vẫn không được tới từ đường nhà họ Trần!

Phong Diệc Hành cắm hương vào bát:
Giữa hai chúng ta có mối quan hệ xác thịt, kết hôn chỉ là nghi thức mà thôi.

Nghe anh nói vậy, Trần Tử Nhiễm dựng ngược hết lông tơ trên người lên, vội vàng vươn tay ra bịt miệng anh, hung dữ nói:
Cái gì mà quan hệ xác thịt, tôi cảnh cáo anh, đừng có nói lung tung trước mặt ông nội tôi!!

Trong khoảng thời gian gần đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy cho dù cuộc đời này không có tình yêu thì vẫn còn tình bạn.
Trên thế giới này làm gì có nhiều tình yêu bền chắc đến thế, từ lâu cô đã chẳng mong chờ gì nữa rồi.
Cô gặp nó là được, cho dù người đó không phải là cô thì cũng không có nghĩa là cuộc đời không còn niềm vui gì nữa.
Trần Tử Nhiễm bò dậy khỏi mặt đất:
Anh họ Phong, tới thắp hương cho tổ tông nhà họ Trần làm gì? Ra ngoài mau lên!

Phong Diệc Hành hơi nhíu mày lại, anh quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm.

Em là vị hôn thê của anh, anh tới thắp hương cho tổ tông nhà họ Trần thì có vấn đề gì sao?

Để tiện gi9ám sát hai anh em, Trần Bạc Hiên còn lắp camera trong từ đường.
Quỳ được một lát, Trần Tử Nhiễm bắt đầu ngáp lấy ngáp để.
Cô dịch về phía trước, vươn tay ra sờ lần dưới bàn thờ.
Chăn gối mà cô nhét dưới bàn thờ đâu??
Trần Tử Mặc khoanh tay:
Sao? Vừa rồi còn nói là có thể bảo vệ bản thân, bây giờ lai rụt vòi rồi hả? Hay là bây giờ anh đi nói với bố, để bố tới nhà họ Phong hủy bỏ hôn ước ngay nhé?

Trần Tử Nhiễm lập tức buông anh ra, bực bội nói:
Không giúp thì thôi, một mình em làm thì một mình em chịu, không cần anh lo!


Tốt nhất là thế, có quyết tâm thì người khác cũng đỡ phải lo lắng cho em.
Nói đoạn, Trần Tử Mặc đứng lên.
Ống quần âu màu đen đập vào mắt cô.
Ngước nhìn lên trên, một người đàn ông đang nhìn xuống dưới, cặp mắt màu hổ phách đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Tử Nhiễm sợ chết khiếp, cô ngồi bật dậy, hai tay chống vào mặt đất, lùi lại mấy bước theo phản xạ có điều kiện.
Trần Tử Nhiễm liếc xéo anh một cái, coi như anh vẫn còn lương tâm.
Không bao lâu sau, người giúp việc mang chăn đệm tới.
Trần Tử Nhiễm giả bộ quỳ thêm mười phút nữa, sau đó cầm đệm trải xuống mặt đất, kê gối vào rồi nằm vật xuống.
Không bao lâu sau, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, thế là cô xê dịch một chút, muốn kiếm chỗ nào râm mát hơn.
Nhưng rồi cánh tay đụng vào một thứ gì đó ấm áp, Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại, vừa nhắm mắt vừa giơ tay ra nhéo nhéo, còn có độ đàn hồi nữa hả?
Trần Tử Nhiễm mở choàng mắt ra.

Anh… Anh… Sao anh lại ở đây?!

Phong Diệc Hành đút tay trong túi, thân thể đứng thẳng tắp:
Tới thắp hương.

Trong lúc Trần Tử Nhiễm ngơ ngác, Phong Diệc Hành đã bước lên phía trước, cầm hương lên và châm lửa.
Phong Diệc Hành không phản kháng, thảnh thơi đứng đó để cô bịt miệng mình.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.