Chương 693: Cớ sao nhiễm phong trần (7)


Trần Tử Nhiễm hơi cạn lời, cô còn chưa đi mà Thẩm Thiên Trường đã nghĩ tới đường lui rồi. Vốn cô còn định lấy Tài chính Thiên Nh8iên làm cái cớ để trì hoãn tới thành phố Phong, kết quả Thẩm Thiên Trường lại vô tình giúp Phong Diệc Hành một tay luôn.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Tống Ngưng Y, ngẫm nghĩ rồi nói:
Ngưng Y, cô và Sở Nam Tuyển thân lắm hả?


Động tác của 9Tống Ngưng Y hơi khựng lại, sau đó cô ấy lắc đầu:
Trước khi Viễn Thông tới tìm Ninh Trạch Tây, anh ta từng tới tìm tôi, nhưng 6tôi đã từ chối.

Trần Tử Nhiễm nhếch môi:
Cô ta ‘hối lộ’ bọn tôi là điều đương nhiên thôi mà. Nếu không nhờ Tài chính Thiên Nhiên đánh bại Viễn Thông, cô ta có thể lên chức dễ dàng như thế được sao?


Nhưng tôi nghe nói Tạ Yến vẫn bình tĩnh lắm, hình như chưa gây chuyện lần nào.


Có gì mà gây, Viễn Thông khiến Tông Húc cũng bị tổn thất nặng nề, nếu không có sự trợ giúp của Tài chính Thiên Nhiên thì e rằng Dầu khí Tông Húc cũng bị thu mua luôn rồi. Dám chơi dám chịu, ai bảo lúc trước anh ta về phe Viễn Thông.

Tóm lại là Trần Tử Nhiễm ghét tất cả những người từng có quan hệ tốt với Viễn Thông.
Trần Tử Nhiễm

một tiếng, bĩu môi rồi mở cửa xe ra.
Thịnh Lam nhìn cô lên xe, trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ, không biết ai nuông chiều ra cái tính cách này của Trần Tử Nhiễm nữa.
Tới nhà hàng, còn chưa kịp ngồi xuống thì Trần Tử Nhiễm đã nhìn thấy Tạ Lan Doãn đang ngồi cách đó không xa, đã khá lâu rồi không gặp cô ta.
Nhìn thấy Trần Tử Nhiễm, Tạ Lan Doãn vẫy tay chào hỏi.
Thịnh Lam và Tạ Lan Doãn đều là công ty sản xuất dầu khí, hai người quen biết sơ sơ, vậy nên cũng gật đầu thay lời chào hỏi.
Bọn họ ngồi xuống, Thịnh Lam cầm menu lên, vừa gọi món vừa mở miệng nói:
Tạ Lan Doãn cũng ghê đấy, chỉ một thời gian ngắn mà đã hất cẳng Tạ Yến đi rồi. Bây giờ trong Tông Húc, hầu hết tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, chắc là lần này Tài chính Thiên Nhiên cũng kiếm chác được nhiều đấy nhỉ?


Thôi, ăn chút gì đi.

Nghe vậy, Thịnh Lam không nói gì nữa, dựa theo sở thích của Trần Tử Nhiễm để chọn một nhà hàng trong số những nơi mà mình thường tới.
Khi ấy, Sở Nam Tuyển là đàn anh khóa trên được vinh dự mời về trường, Tống Ngưng Y chỉ là một học sinh bình thường, là kiểu người hòa vào đám đông là sẽ chẳng ai chú ý tới.
Thấy cô phủ nhận, Trần Tử Nhiễm đang định gặng hỏi tiếp thì Văn Tình Tình lại tới gõ cửa, nói là đã chuẩn bị xong xuôi cho cuộc họp sáng sớm rồi.
Tuy rằng sắc mặt của cô ấy không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại hơi bối rối, Trần Tử Nhiễm cảm thấy5 hứng thú, cô chống tay vào cằm:
Chuyện cô nói thì ai cũng biết rồi, có chuyện gì mà… ừm, mọi người chưa biết không? Ví dụ như lúc ở trường học hai người chưa từng gặp nhau à?

Tống Ngưng Y cụp mắt, nghiêm túc nói:
Sở Nam Tuyển lớn hơn tôi rất nhiều khóa, lúc tôi nhập học thì anh ta đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Đại học Z rồi, tôi chỉ gặp anh ta một lần trong một buổi diễn thuyết của trường thôi.

Bọn họ cùng vào thang máy xuống tầng một. Trần Tử Nhiễm đi ra ngoài một mình, mới tới cổng thì thấy một chiếc xe đang đậu ở đó, Thịnh Lam đứng cạnh xe, nhướng lông mày cười với cô.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng rồi bước tới:
Ồ, Tổng Giám đốc Thịnh ngày bận trăm công nghìn việc sao lại có thời gian rảnh để ‘giá lâm’ tới đây vậy?

Cô cũng ghét Sở Nam Tuyển, nhưng Thẩm Thiên Trường đã lên tiếng rồi thì cô đành miễn cưỡng chấp nhận, bởi vì Thiên Trường nhà cô nói gì cũng đúng hết!
Gọi thức ăn xong, Thịnh Lam đưa menu cho nhân viên, giọng nói như đang trêu chọc:
Sao tôi lại cảm thấy anh ta thua cô nên mới bình tĩnh như vậy nhỉ?

Thịnh Lam nhìn vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm, biết là cô đang giận vì tối qua mình không đi cùng cô, vậy nên không phản bác câu nói mỉa mai của cô.

Hôm qua tôi gặp mấy vấn đề nan giải thật, hôm nay rảnh là tôi tới bù lại đây mà?


Muốn ăn gì? Hay uống rượu?
Thịnh Lam vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm chống tay vào đầu. Nhắc tới uống rượu, không biết vì sao cô lại nghĩ tới cảnh mình bị Phong Diệc Hành ghì trên tường tối hôm qua, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Lúc hết giờ làm, Trần Tử Nhiễm không muốn về nhà nhìn vẻ mặt hằm hè của ông già, bèn ở lại tăng ca với Tống Ngưng Y tới tám giờ tối.
Sáng nay Trần Tử Nhiễm không lái xe tới, Tống Ngưng Y nói đưa cô về, nhưng cô đã từ chối.
Ánh mắt của Thịnh Lam khiến Trần Tử Nhiễm rùng mình:
Cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, liên quan quái gì tới tôi.


Thịnh Lam nở nụ cười, giả vờ thở dài một hơi:
Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi. Nếu Tạ Lan Doãn không về phe các cô thì đoán chừng cổ phần của Tông Húc bây giờ sẽ thuộc về Dầu khí Thịnh Thiên ấy chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.