Chương 712: Cớ sao nhiễm phong trần (20)


Cho dù anh là một cây cọc gỗ tự luyến, nhưng anh thật sự rất đẹp trai.

Trần Tử Mặc nói không sai, cô chỉ thiệt vì cái tật háo sắc thôi.
Trần Tử Nhiễm vừa bước xuống xe thì Phong Diệc Hành bỗng kề sát lại gần cô, sau đó vươn tay ra ôm lấy eo cô.
Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm đi tới cửa.

Anh Cả, chị dâu.

Tiệc tối được tổ chức ở phòng tiệc trên tầng hai, Trần Tử Nhiễm đi theo anh lên cầu thang.

Phong Diệc Trần, có phải tối nay sẽ đông người lắm không?

Nói cách khác, trong mắt đám truyền thông của thành phố Phong, các quan chức và minh tinh đều là đối tượng tuyệt vời để cung cấp đề tài cho bọn họ.
Vào trong khách sạn, khi không còn nhìn thấy phóng viên bên ngoài nữa, Trần Tử Nhiễm mới thoát ra khỏi tay anh.
Phong Diệc Hành đáp lại.
Trần Tử Nhiễm cười hỏi:
Em Út, chú và Phi Dịch đâu?

Phóng viên đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh bọn họ
tay trong tay
như thế, vội vàng bấm máy lia lịa.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy mắt mình sắp mù vì ánh đèn flash luôn rồi.
Mấy chục cặp mắt đổ dồn vào người Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm.
Thực ra Trần Tử Nhiễm cũng từng theo Trần Tử Mặc đi tham gia mấy buổi tiệc cao cấp như thế này rồi, vậy nên cô cũng không hồi hộp cho lắm, phong thái rất tự tại, lưng thẳng tắp.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên toà6n là máy quay.
Mặc dù bữa tiệc nhậm chức này không tuyên bố mời truyền thông, nhưng vẫn có rất nhiều phóng viên tới khách sạn.
Phong Diệc Hành cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía trước một lượt, như đang dùng ánh mắt để chào hỏi những người có mặt ở đây.
Tối nay, Phong Diệc Hành không chỉ là Phong Diệc Hành mà Trần Tử Nhiễm quen biết, mà còn là Bộ trưởng Bộ Kinh tế mới nhậm chức, đồng thời cũng là gia chủ nhiệm kỳ mới của nhà họ Phong.

Anh đánh giá khách quan đấy.


Ồ…


Ở trong đó.
Phong Phi Nhứ thuận miệng đáp lại một câu.
Trần Tử Nhiễm hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của Phong Phi Nhứ, chỉ có thể gật đầu.

Xung quanh toàn là phóng viên đấy9, em phối hợp đi chứ?

Hơi thở đàn ông phả vào mặt, Trần Tử Nhiễm bỗng thấy sởn gai ốc.
Cô nở nụ cười, quay đầu nhìn Phong Diệc Hành bên cạnh mình.
Cho dù đi đôi giày cao gót mười centi mét, cô vẫn phải ngửa đầu mới nhìn thấy mặt anh.
Phong Diệc Hành nhìn Phong Phi Nhứ:
Đừng quên chuyện anh đã dặn em lúc trước.


Em biết.


Tối nay em đẹp lắm.

Trần Tử Nhiễm hơi ngẩn ngơ, nhưng rồi lại không mấy để ý:
Xì.

Thực ra không gian phòng tiệc không lớn lắm, chỉ có khoảng hai mươi chiếc bàn, ai ngồi vị trí của người nấy.
Vốn dĩ bầu không khí cũng không náo nhiệt, Phong Diệc Hành vừa dẫn Trần Tử Nhiễm vào là bầu không khí càng thêm yên tĩnh.
Như thể phát hiện ra ánh mắt của người bên cạnh, Phong Diệc Hành quay đầu sang.
Bọn họ đối diện với nhau.

Trần Tử Nhiễm.


Hử?

Cô đã sở hữu khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này hơn hai mươi năm rồi, cần anh nhắc nhở chắc?
Lên tầng hai, Phong Phi Nhứ đang chờ ở cửa, cũng mặc lễ phục trang trọng màu xanh thẫm, khiến khí chất trên người cô ấy càng thêm lạnh lùng.
Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm đi đằng trước, Phong Phi Nhứ theo sau.
Bọn họ cùng nhau vào hội trường tổ chức tiệc.
Cách xưng hô này thật khó nghe.
Nhưng dù sao cũng là người xuất thân từ gia tộc nhỏ ở thành phố Vân, mong chờ điều gì được đây?

Phong Diệc Trần, rốt cuộc anh làm Bộ trưởng hay làm minh tinh vậy?!
Trần Tử Nhiễm tựa vào vai anh, nghiến răng nói một câu.
Phong Diệc Hành mỉm cười:
Ở thành phố Phong, xét theo một ý nghĩa nào đó thì Bộ trưởng hay minh tinh cũng không có gì khác nhau cả.

Trần Tử Nhiễm vô thức dị3ch ra ngoài, nhưng Phong Diệc Hành đã kéo cô lại.
Sau đó, anh cúi đầu xuống, áp sát vào tai cô.
Nhưng Phong Diệc Hành không để cô cách quá xa, anh giơ khuỷu tay lên, khoác tay Trần Tử Nhiễm.
Khoảng cách hiện tại thoải mái hơn với Trần Tử Nhiễm rồi, vậy nên cô không né tránh nữa.
Trầ5n Tử Nhiễm hít sâu một hơi, thôi bỏ đi, cô nhịn!
Thế là trên mặt cô hiện lên nụ cười, thả lỏng thân thể, để mặc cho Phong Diệc Hành ôm mình.
Em Út?
Vẻ mặt của Phong Phi Nhứ hơi khó coi.

Không đfông.

Nhưng hầu hết đều là những nhân vật cực kỳ quan trọng trong giới tài chính và chính trị.
Rõ ràng lúc này đang ăn mặc rất cao sang, nhưng cô bỗng cảm thấy nụ cười của anh lúc này còn không đẹp bằng lúc ở trong căn chung cư cũ nát kia.

Trần Tử Nhiễm lẳng lặng chuyển dời ánh mắt, Phong Diệc Hành quá phức tạp, cô không thích.

Phong Diệc Hành cũng nhìn sang phía khác, tay Trần Tử Nhiễm khoác lên tay anh, anh dẫn cô bước lên vị trí trên cùng của phòng tiệc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.