Chương 718: Cớ sao nhiễm phong trần (24)


Trần Tử Nhiễm nhếch môi cười lạnh, cô quăng bộ quần áo của Văn Ly vào người cô ta:
Tôi cảnh cáo các người, nếu để tôi nghe thấy những lời ấy m8ột lần nữa thì sẽ không chỉ đơn giản là lột quần áo như thế này đâu!


Dứt lời, Trần Tử Nhiễm xoay người bỏ đi.

Các người nhất định phải bắt tôi xin lỗi?

Thấy đông người ở đây như thế, Triệu Thư Vân đứng thẳng lưng:
Phu nhân Phong, tôi và Văn Ly chỉ đang trò chuyện ở đây, không biết vì sao cô lại thấy phiền và muốn đuổi bọn tôi đi, bọn tôi không đi là cô lập tức đánh người.

Trần Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng, cứ để mặc cho tệp ghi âm chạy, những lời nói sỉ nhục của Văn Ly và Triệu Thư Vân vang lên từ đầu tới cuối không sót một chữ nào.
Không một ai lên tiếng nữa, bởi vì ai cũng ngầm hiểu rằng những lời nói của Văn Ly và Triệu Thư Vân chính là suy nghĩ của đại đa số những người có mặt ở đây.
Lúc này cô mới 3nhìn thấy cách đó không xa không chỉ có Vưu Mạn và Phong Phi Nhứ.
Một nửa số người trong phòng tiệc đều đang đứng trên ban công, và tấ9t nhiên là cũng không thể thiếu Phong Diệc Hành và Nam Tử Yên.

Trần Tử Nhiễm, xin lỗi cô Văn rồi đi.

Trần Tử Nhiễm hơi khựng lại, cô quay đầu lại nhìn anh:
Anh nói cái gì?

Từ lâu tầng lớp thượng lưu của thành phố Phong đã xây dựng một cách nhìn nhận rất kỳ lạ và nhỏ hẹp, bọn họ tự nhận là mình có xuất thân cao quý, hơn người khác một bậc.
Đa phần những người ở đây đều tỏ ra tôn kính Phong Diệc Hành, nhưng ở chốn riêng tư thì chẳng khác gì Văn Ly và Triệu Thư Vân, thường xuyên có ý kiến với anh.
Lê Nhàn bước lên trước, giúp Triệu Thư Vân dìu Văn Ly:
Văn Ly, chúng ta đi trước đi, ai cũng biết đầu đuôi câu chuyện rồi, tối nay người mất mặt không phải cô.

Lê Nhàn đã đưa thang cho, Văn Ly có thể nương đó rời khỏi đây, cô ta khẽ gật đầu.
Triệu Thư Vân vội vàng nhặt quần áo phủ lên người Văn Ly, mới dìu cô ta6 lên thì đã thấy rất nhiều người trên ban công.
Đoán chừng tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng Văn Ly bị lột quần áo rồi.
Văn Ly xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui vào, chỉ có thể tựa đầu vào trước ngực Triệu Thư Vân, bật khóc ra thành tiếng.
Phong Diệc Hành nhìn cô, đôi mắt hơi dao động:
Xin lỗi xong, anh sẽ đi với em.

Trần Tử Nhiễm bỗng cười lạnh một tiếng.
Mặc dù Phong Diệc Hành đã trở thành Bộ trưởng Bộ Kinh tế, nhưng bởi vì xuất thân không tốt, nên vợ anh cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thấy Văn Ly và Triệu Thư Vân bị Trần Tử Nhiễm bắt nạt đến mức ấy, Lê Nhàn không nhịn được đứng ra:
Phu nhân Phong, thành phố Phong không phải thành phố Vân, cô bắt nạt người khác như thế là hơi quá đáng rồi đấy!


Đám tiểu thư quý tộc các người cũng chỉ đến thế mà thôi, mắt chó coi thường người khác, lại còn biết hát cải lương nữa!

Lê Nhàn trợn to mắt, cô ta không ngờ là Trần Tử Nhiễm vẫn hùng hổ như thế ngay cả khi có biết bao người đang đứng ở đây.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành rất bình thản:
Xin lỗi cô Văn đi đã.

Trần Tử Nhiễm nhìn Phong Diệc Hành, rồi lại nhìn Nam Tử Yên bên cạnh anh. Bọn họ ăn mặc trang trọng sạch sẽ, đâu xốc xếch và chật vật như cô bây giờ.
Sau buổi tối hôm nay, Trần Tử Nhiễm sẽ trở thành đối tượng trào phúng của giới thượng lưu thành phố Phong. Nghĩ tới đây, cô ta cảm thấy mọi sự nhục nhã vừa rồi đều biến mất, chỉ còn lại sự sảng khoái.
Bọn họ đang định đi khỏi đó thì Trần Tử Nhiễm bỗng mở miệng:
Đợi đã, tôi đã cho các người đi chưa?

Văn Ly lập tức thay đổi sắc mặt, con khốn Trần Tử Nhiễm này dám ghi âm!
Triệu Thư Vân cũng cuống lên:
Trần Tử Nhiễm, tắt đi ngay!

Cô quay đầu nhìn đám đông, ánh mắt lướt qua Phong Diệc Hành:
Vừa rồi ai nói người của thành phố Vân không biết lễ nghĩa? Thành phố Vân là nơi chưa được phổ cập văn hóa? Bây giờ tôi trả lời luôn, từ trước tới nay thành phố Vân luôn tiên lễ hậu binh, thành phố Vân không giống thành phố Phong, bởi vì xét về mặt phẩm đức và liêm sỉ, thành phố Vân hơn thành phố Phong các người hàng chục con phố. Người của thành phố Vân không giống các người, phủ định một người chỉ vì xuất thân của người ấy. Trong mắt người thành phố Vân, không có cái gọi là phân biệt giàu nghèo! Lúc trước tôi còn nghĩ vì sao tôi lại tới thành phố Phong, bây giờ thì đã có đáp án rồi. Có thể là bởi vì ông trời cũng không thể chịu đựng được nữa, vậy nên đã cử tôi tới để cứu vãn thế giới quan của các người. Nếu không thì các người sẽ không bao giờ biết tâm lý của mình đã vặn vẹo đến mức nào!

Vừa nói, Trần Tử Nhiễm vừa thả lỏng tay, chiếc điện thoại rơi xuống mặt đất:
Nếu để tôi nghe thấy những lời nói giống với Văn Ly và Triệu Thư Vân hôm nay…

Lê Nhàn vừa dứt lời, có người lập tức hùa theo:
Đúng thế, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, thành phố Vân là nơi chưa được phổ cập văn hóa à? Ai cũng không hiểu lễ nghĩa như vậy sao?


Chậc chậc chậc, vốn dĩ thành phố Vân cũng là nơi tụ tập các gia tộc lớn, sao bây giờ thế hệ trẻ lại thành thế này cơ chứ, không cảm thấy có lỗi với tổ tiên sao?

Lê Nhàn nhíu mày lại:
Phu nhân Phong, cô không xin lỗi thì thôi, nhưng đừng có quá đáng!

Trần Tử Nhiễm liếc nhìn Lê Nhàn một cái, giờ khắc này, tâm trạng của cô bình tĩnh đến lạ.
Văn Ly rơm rớm nước mắt, cô ta cũng ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm:
Phu nhân Phong, mặc dù tôi và Bộ trưởng Phong từng có hôn ước, nhưng đó là quyết định của các bậc trưởng bối trong nhà, tôi và Bộ trưởng Phong không như những gì cô nghĩ đâu.

Một người hát một người khen hay, lời nói vô cùng dõng dạc.
Trần Tử Nhiễm vuốt mái tóc rối bù của mình, bước tới trước mặt Phong Diệc Hành với vẻ mặt vô cảm:
Tôi về trước đây.

Dứt lời, không đợi Phong Diệc Hành nói gì, cô đã định đi khỏi đó.
Đang định nói gì đó thì Trần Tử Nhiễm bỗng mở điện thoại ra, sau đó ấn mở tệp ghi âm vừa rồi, chỉnh âm lượng đến mức to nhất.
Cuộc đối thoại của ba người truyền ra rõ ràng.
Sau đó, cô quay lại chỗ ngồi vừa nãy, trên bàn có một chiếc điện thoại đang tản ra ánh sáng nhè nhẹ, trạng thái trên màn hình là đang ghi âm.
Trần Tử Nhiễm cầm lấy điện thoại, đi tới trước mặt Triệu Thư Vân, trong giọng nói ngập tràn sự uy hiếp.
Trần Tử Nhiễm bỗng giơ chân lên, màn hình điện thoại tối om, sau đó vỡ vụn ra.

Thì sẽ giống với chiếc điện thoại này!

Nhưng như vậy mới là Trần Tử Nhiễm!

Nếu tôi không xin lỗi thì sao?

Hai ả đàn bà đê tiện thêu dệt nên câu chuyện bởi vì Trần Tử Nhiễm để bụng tới việc Văn Ly từng có hôn ước với Phong Diệc Hành nên đã cố tình làm khó Văn Ly, trong lúc xung đột, Trần Tử Nhiễm còn lột quần áo của Văn Ly ra để sỉ nhục cô ta.
Thế là khi nhìn về phía Trần Tử Nhiễm, ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu mang theo sự miệt thị và trào phúng.
Thế nhưng, nghĩ trong lòng không có nghĩa là có thể nói huỵch toẹt ra, bởi vì chúng thật sự quá chói tai.
Đoạn ghi âm rất dài, phát xong những lời mà Văn Ly và Triệu Thư Vân nói, Trần Tử Nhiễm lập tức ấn ngừng.
Tất cả mọi người giật mình vì hành động của cô, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.