Chương 724: Cớ sao nhiễm phong trần (29)


Nhà họ Nam ở Đông Bộ…

Trần Tử Nhiễm biết!
Cô đóng cửa xe rồi, nhưng lại quay lại gõ vào cửa xe.
Phong Phi Dịch hạ kính xe xuống.
Cô lắc đầu không nói gì, bước vào trong biệt thự.
Vừa vào phòng khách đã nhìn thấy một người ngồi trên xô pha.
Trần Tử Nhiễm đứng cạnh mép giường, tức tối nhìn Phong Diệc Hành.
Một lúc sau, cô vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại lục lọi tìm cái chăn mỏng của mình, trải ra đất và giật chiếc gối trên giường xuống, cuối cùng tắt đèn đi ngủ.

Phu nhân về rồi ạ.
Vu Cầm cung kính nói.
Trần Tử Nhiễm nhìn bộ quần áo được thiết kế theo quy định của chị ấy:
Chị là?

Phong Diệc Hành ngước mắt nhìn cô:
Trong biệt thự không có phòng dành cho khách, hay là em muốn lên báo với tiêu đề là ‘vợ chồng Bộ trưởng ở riêng’?

Trần Tử Nhiễm cắn răng, cô nhìn xuống mặt đất:
Vậy anh ngủ đất đi!


Vâng, Bộ trưởng.

Vu Cầm lẳng lặng ra ngoài.
Được rồi, địa vị còn cao hơn sự tưởng tượng của cô nữa.

Gia thế t8ốt như thế, môn đăng hộ đối với nhà họ Phong, vậy mà Phong Diệc Hành vẫn không lấy cô ta, điều này chỉ có thể chứng minh rằng bọn h3ọ không thể đến với nhau được, em cảm thấy chị còn gì để lo lắng nữa?

Trần Tử Nhiễm ra khỏi phòng tắm, tới cạnh tủ quần áo rồi mở ra.
Quả nhiên, trong đó treo rất nhiều quần áo, một bên là nam, một bên là nữ, tất cả đều là kiểu dáng mùa hè.
Bước chân của Trần Tử Nhiễm hơi khựng lại, nhưng cô chẳng nhìn Phong Diệc Hành lấy một cái.

Chị Vu, tôi mệt, mau dẫn tôi vào phòng đi.

Trong bóng tối, Phong Diệc Hành mở mắt ra, vặn đèn ngủ bên tủ đầu giường phía mình lên, điều chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất.
Anh xuống giường đi sang bên kia.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Không cần, tự tôi tìm được.

Dứt lời, cô đi lên tầng một mình.
Vu Cầm nhanh chóng bước vào:
Để tôi dẫn phu nhân đi.


Ừm.

Những lời nói của cô nghe thì có vẻ rất thấu triệt, nhưng Phong Phi Dịch lại cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.

Chị dâu…

Vu Cầm ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu xuống:
Phu nhân nặng lời rồi, Vu Cầm không dám nhận.

Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, người của thành phố Phong sống theo lối sống cổ đại thật đấy à?
Trần Tử Nhiễm tiện tay lấy ra một bộ rồi nhanh chóng đi tắm. Cô đắp mặt nạ, sau đó lại lên giường nằm.
Cô nằm ngẩn ngơ một lát trên giường, đôi mắt nhắm lại lúc nào chẳng hay.
Trần Tử Nhiễm chào Phong Phi Dịch rồi bước vào tầng một của biệt thự.
Cô ấn chuông cửa, quản gia Vu Cầm ra mở cửa.

Chị dâu hiểu là được rồi.


Nếu Phong Diệc 9Hành vẫn còn tình cảm với cô ta, người đau khổ sẽ là anh ta. Bởi vì kết quả hiện tại là do chính anh ta lựa chọn, từ trước tới nay 6chị sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thương hại những người tự chuốc lấy khổ vào mình. Chị và anh ta đã kết hôn, được pháp luật bảo vệ, có5 sự công bằng của luật pháp, anh ta và chị làm tốt chuyện của nhau là được, ai mắc sai lầm thì người đó sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Phong Diệc Hành bình tĩnh đi tới cạnh giường:
Ngủ.

Trần Tử Nhiễm nhảy cẫng lên:
Anh không biết đi nơi khác mà ngủ à? Đây là phòng tôi!

Phong Diệc Hành đặt chiếc ipad xuống:
Để tôi đưa cô ấy đi.

Vu Cầm nhìn Phong Diệc Hành, rồi lại nhìn Trần Tử Nhiễm.
Trên tầng, Trần Tử Nhiễm đếm thử, có tất cả bốn căn phòng.
Cô lần lượt mở từng cánh cửa ra một.
Ai làm thế này? Ngoài chiếc vỏ gối quen thuộc kia thì ga giường màu đỏ, cả chăn cũng là màu đỏ, cảm thấy hôm nay cô xui xẻo quá nên cố tình làm thế để giải xui cho cô hả?
Trần Tử Nhiễm cạn lời một lúc rồi mới chậm rãi bước vào phòng.
Phòng làm việc.
Phòng quần áo.
Phong Diệc Hành vén chăn lên:
Đây cũng là phòng của anh.

Trần Tử Nhiễm ấn bàn tay đang vén chăn của anh xuống:
Phong Diệc Hành, lúc trước chúng ta đã nói rồi, không được ép buộc tôi!


Tôi là quản gia của biệt thự Bộ trưởng, tên là Vu Cầm.

Trần Tử Nhiễm gật đầu, cười nói:
Vậy sau này tôi sẽ gọi chị là chị Vu nhé.

Năm nay Vu Cầm đã bốn mươi lăm tuổi, đã làm gần mười năm trong biệt thự, năm năm nữa là được về hưu.
Bọn họ là vợ chồng Bộ trưởng cuối cùng mà chị ấy phục vụ.
Lúc ở thành phố Vân, vốn Trần Tử Nhiễm cũng thường xuyên ngủ ở từ đường, hơn nữa hôm nay cũng mệt mỏi rồi, thảm trong phòng ngủ lại còn mềm, đỡ hơn trong từ đường nhiều, vậy nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi tiếng hít thở đều đặn vọng tới, trên giường mới có tiếng động.
Trần Tử Nhiễm nhìn mái tóc rũ xuống của anh, cô chắc một trăm phần trăm là anh đã tắm rồi.
Cô nhìn về phía khác, quay đầu lại gọi:
Chị Vu, phòng của tôi ở đâu?

Mãi đến khi cửa phòng mở ra, Trần Tử Nhiễm mới choàng tỉnh.
Cô mở mắt nhìn người vừa bước vào, vội vàng ngồi dậy gỡ mặt nạ ra:
Anh vào đây làm gì?

Trần Tử Nhiễm xua tay:
Chị hiểu những gì mọi người nói mà, nhưng cũng mệt mỏi lắm, một ngày nghĩ nhiều như thế làm gì? Chị mệt rồi, chị về đi ngủ đây, em cũng đi sớm đi.

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm mở cửa xuống xe.
Vừa mới tắt đèn đi, Trần Tử Nhiễm bỗng xoay người lại, ôm lấy anh như ôm một con gấu bông.
Phong Diệc Hành sửng sốt, nhiệt độ trên người cô xuyên qua lớp quần áo không mấy dày dặn truyền tới trên người anh.
Phòng vệ sinh.
Trần Tử Nhiễm vừa mở căn phòng trong cùng ra là lập tức cảm thấy nhói mắt vì chiếc giường lớn màu đỏ trong đó.
Trần Tử Nhiễm tươi cười nói:
Cám ơn em đã mời chị ăn cơm, sau này tới thành phố Vân chị sẽ mời em.


Vâng, chị dâu.

Trần Tử Nhiễm đang nằm vắt vẻo trên mặt đất, ngủ rất sâu giấc, không khác gì lúc anh nhìn thấy cô ở từ đường nhà họ Trần.
Phong Diệc Hành đi tới trước mặt cô, cúi người bế cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, còn mình thì nằm sang bên cạnh.

Anh không quen ngủ đất.

Dứt lời, Phong Diệc Hành vén chăn lên nằm vào.
Trái tim anh bỗng đập thình thịch.
Anh hít một hơi, đang định gỡ tay của Trần Tử Nhiễm ra thì cô đã buông anh ra rồi xoay người đi mất.
Cô vào phòng tắm, phát hiện ra rằng những đồ dùng thiết yếu và các sản phẩm dưỡng da mà cô hay dùng đã được bày ngay ngắn trong tủ âm tường, trên móc còn treo băng đô màu hồng của cô.
Chắc chắn là cái tên Phong Diệc Hành ấy đã động vào đồ của cô khi chưa có sự cho phép!
Phong Diệc Hành mặc bộ quần áo ở nhà, hai chân bắt tréo, cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng trong tay.
Mặc dù quần áo ở nhà rất rộng rãi, nhưng bởi vì dáng ngồi nên trông cứ thẳng tắp.
Dứt lời, Trần Tử Nhiễm định đi theo Vu Cầm lên lầu.

Tối nay đã đi đâu?
Phong Diệc Hành bỗng lên tiếng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.