Chương 741: Cớ sao nhiễm phong trần (40)


Tiền Chính Kỳ bưng ly rượu đứng tại chỗ, ánh mắt lại nhìn về phía Phong Diệc Hành.

Hoắc Tử Ngang đã mất hết kiên nhẫn rồi, anh ta mở8 miệng nói với bảo vệ:
Chú Tiền mới bị thương, dẫn chú ấy đi kiểm tra ngay đi.


Bảo vệ nghe lời, lôi Tiền Chính Kỳ ra ngoài.
<3br>Vưu Thương vốn đứng ở bên cạnh Phong Diệc Hành, nhưng lúc này anh ta bỗng rảo bước đi tới trước mặt hai tên bảo vệ, vươn tay ra chặn đườ9ng bọn họ.
Hoắc Hữu đánh mắt nhìn sang, ông ta quay đầu nhìn Vưu Hồng:
Vưu Hồng! Rốt cuộc chuyện này liên quan gì tới nhà họ Vưu c6ác ông?!

Vưu Hồng nhìn ông ta, cười lạnh nói:
Tất nhiên là chuyện này liên quan đến nhà họ Vưu rồi, không chỉ là chuyện của nhà h5ọ Vưu, mà còn là chuyện liên quan đến hàng ngàn hàng vạn người dân ấy chứ!

Hoắc Hữu siết chặt nắm đấm, ông ta nhìn Vưu Hồng:
Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ bắt tay vào xử lý chuyện của Tiền Chính Kỳ. Đây là chuyện của Bộ Năng lượng, sao có thể để Bộ Văn hóa của ông nhúng tay vào!

Trong mắt Hoắc Hữu lóe lên tia sáng lạnh, ông ta bỗng đứng lên:
Phong Diệc Hành, hôm nay không ít người có địa vị cao từ thủ đô tới đây, việc xử lý Tiền Chính Kỳ chưa tới lượt cậu đâu!


Ồ? Vậy sao? Chi bằng bây giờ ông hãy sai người đi xin ý kiến của bọn họ, xem ai có tư cách xử lý vụ của Tiền Chính Kỳ hơn tôi?

Văn Càn ở bên cạnh nói thầm vào tai Hoắc Hữu:
Hoắc Hữu, Bộ Năng lượng của ông vốn thuộc sự quản lý của Bộ Kinh tế, đừng quên phía thủ đô đã hạ đạt công văn về vụ sập hầm mỏ ở thành phố Phần rồi. Trong vụ việc này, ai nhúng tay vào cũng là vượt quyền.

Mãi cho đến khi Tiền Chính Kỳ ăn xong, Vưu Thương mới đưa ông ta ra ngoài.
Hoắc Hữu nhìn theo bóng lưng của hai người họ, không lên tiếng ngăn cản nữa.

Chúng ta cũng đi thôi.
Phong Diệc Hành mở miệng.
Nghe lời mắng chửi của Vưu Hồng, Hoắc Tử Ngang không kìm nổi cơn tức:
Vưu Hồng, hôm nay nhà họ Hoắc mời ông tới không phải là để nghe ông sỉ nhục bố tôi và nhà họ Hoắc!

Hoắc Hữu hít sâu một hơi, rốt cuộc ánh mắt cũng nhìn về phía Phong Diệc Hành, từ đầu tới giờ, anh luôn rất hờ hững:
Rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Phong Diệc Hành bưng chén rượu lên, thản nhiên nói:
Ông Tiền trở về từ cõi chết, lại còn đi đường mệt mỏi, chi bằng ngồi xuống ăn một bữa đi.

Hoắc Tử Ngang cầm chặt ly, liếc mắt nhìn Hoắc Hữu. Cô Hai nhà họ Khúc cũng đi tới bên cạnh:
Tử Ngang, các bậc cha chú bên nhà họ Khúc đều đang đợi chúng ta đấy.

Hoắc Hữu không nhìn Hoắc Tử Ngang nữa, mà sầm mặt ngồi về chỗ mình.
Nhìn động tác của bố mình, Hoắc Tử Ngang cũng hiểu ý ông ta.

Chuyện của Bộ Năng lượng? Tôi thấy ông lớn tuổi nên hồ đồ mất rồi. Bộ trưởng Bộ Kinh tế đang ngồi trên cái bàn này, vậy mà ông dám nói đây là chuyện của Bộ Năng lượng? Theo tôi thấy, ông vội vã đưa Tiền Chính Kỳ đi như thế, rõ ràng là muốn lạm dụng quyền riêng để bịt miệng!

Vưu Hồng nói trúng tim đen của Hoắc Hữu.
Bởi vì đúng là nhà họ Hoắc không thể thoát khỏi liên quan trong vụ sập hầm mỏ số 3, thậm chí xét theo một phương diện nào đó thì chính nhà họ Hoắc mới là kẻ đầu sỏ lấy việc công để mưu cầu lợi ích riêng.
Mặc dù phần ngực rất đau, nhưng đúng là ông ta chưa ăn cơm tối, vậy nên lúc này cũng thật sự đói.
Đang định vươn tay ra gắp thức ăn thì lại phát hiện ra rằng khay ăn trước mặt trống rỗng.
Hiển nhiên là Trần Tử Nhiễm đã ăn hết sạch rồi.
Vậy nên bọn họ mới sốt sắng như thế, thậm chí sẵn sàng giết chết Tiền Chính Kỳ và tổ điều tra.
Nhà họ Hoắc còn định đợi đến khi đám cưới kết thúc thì sẽ đẩy Quách Đỉnh Văn ra làm kẻ chịu tội thay, coi như một lời giải thích với phía thủ đô.
Nhưng bây giờ, Tiền Chính Kỳ bỗng nhiên xuất hiện, đảo loạn mọi kế hoạch của bọn họ.
Phong Diệc Hành vừa dứt lời, Vưu Thương cũng mời Tiền Chính Kỳ về bàn chính.
Trần Tử Nhiễm lập tức đứng lên, kéo một cái ghế đặt ở bên cạnh mình.

Ông Tiền, mời ông ngồi bên cạnh tôi, để tôi xem kẻ nào mắt mù dám đá ông nữa!

Thế là ông ta vội vàng cúi đầu xuống nghiêm túc ăn cơm.
Bầu không khí trên bàn chính bỗng chốc trở nên yên tĩnh, nếu Trần Tử Nhiễm không sắp xếp cho Tiền Chính Kỳ ngồi bên cạnh mình thì dường như tất cả chưa từng xảy ra vậy.
Vưu Hồng lên tiếng nói:
Tử Ngang, cháu dẫn cô dâu tới mời rượu tiếp đi chứ, chỉ thêm một người mà đám cưới không tiếp tục cử hành được nữa hả?

Trần Tử Nhiễm cười gượng, chỉ có thể lặng lặng xoay cái khay đi, chuyển món ăn tới trước mặt Tiền Chính Kỳ.

Ha ha, ông Tiền, ông ăn đi.

Tiền Chính Kỳ quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, nụ cười khá lúng túng, hơn nữa ông ta cứ cảm thấy sắc mặt của Phong Diệc Hành hơi khó coi.
Vưu Hồng cười lạnh một tiếng:
Bộ trưởng Bộ Kinh tế là do lãnh đạo đích thân bổ nhiệm, đừng nói là Tiền Chính Kỳ, cho dù quản cả Bộ trưởng Bộ Năng lượng như ông cũng được!

Vưu Hồng vừa dứt lời, sắc mặt những người đang ngồi trên bàn chính đều thay đổi.
Ý của Vưu Hồng là Phong Diệc Hành muốn cách chức Hoắc Hữu?

Đừng khách khí, tôi sẽ bảo nhân viên mang bát đũa tới, ông chờ một lát nhé.

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm quay đầu bảo nhân viên lấy thêm bát đũa.
Đợi đến khi bát đũa được mang tới, Tiền Chính Kỳ cầm đũa lên, liên tục nói cám ơn vài lần liền.
Rốt cuộc cũng được đi, Trần Tử Nhiễm đứng bật lên khỏi chỗ ngồi.
Phong Diệc Hành đứng dậy, Vưu Hồng cũng đứng lên theo:
Gia chủ, phu nhân, để tôi đưa hai người về.

Phong Diệc Hành giơ tay lên:
Không cần, chú Vưu cứ ở lại uống thêm mấy ly với ông Hoắc đi, dù sao rất có thể sau này sẽ không có cơ hội tới dự đám cưới long trọng như thế này nữa đâu.

Vừa nói, cô còn cố tình liếc xéo Quách Đỉnh Văn.
Tiền Chính Kỳ hơi bối rối vì sự nhiệt tình của cô, đứng không được, ngồi cũng không xong, mãi đến khi Vưu Thương mở miệng:
Phu nhân bảo ông ngồi kìa.

Lúc này Tiền Chính Kỳ mới cuống quýt ngồi xuống:
Cám ơn, cám ơn phu nhân.

Anh ta quay đầu lại, liếc mắt ra dấu với Quách Đỉnh Văn, Quách Đỉnh Văn cũng quay lại chỗ ngồi của mình.
Hoắc Tử Ngang chẳng còn tâm trạng đầu mà mời rượu cho người trên bàn chính nữa, lập tức dẫn cô Hai nhà họ Khúc đi sang xoa dịu người nhà họ Khúc.
Tất cả bình thường trở lại, nhưng những người có mặt ở đây đều biết tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Hoắc Hữu tái mét mặt mày, suy cho cùng là do ông ta quá chủ quan.

Lúc trước, khi Tiền Chính Kỳ chủ động xin tới thành phố Phần điều tra, ông ta đã cảm thấy bất thường rồi.

Khi đó, mới điều tra chưa tới nửa tháng, Tiền Chính Kỳ đã báo cáo chi tiết vụ sập hầm mỏ số 3.

Hầm mỏ số 3 nằm trọn trong sự quản lý của nhà họ Hoắc, mọi sự cố xảy ra đều do việc tranh đoạt quyền lợi.

Tiền Chính Kỳ không thể nào biết được, hơn nữa trong khi báo cáo, ông ta liên tục xin Hoắc Hữu nhanh chóng báo lại với thủ đô.

Chính lúc ấy, Hoắc Hữu đã nảy sinh suy nghĩ giết Tiền Chính Kỳ và tổ điều tra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.