Chương 746: Cớ sao nhiễm phong trần (45)


Hiện tại còn sớm, trên cơ bản toàn là tin tức chào buổi sáng.

Trần Tử Nhiễm tùy ý đổi kênh, đổi được một lượt như thế, tin tức 8chào buổi sáng cũng kết thúc, tiếp đó đến phần dự báo thời tiết.

Cô nhớ, thường thì thành phố đầu tiên được dự báo thời tiết l3uôn là thủ đô, vậy nên ma xui quỷ khiến thế nào, bàn tay cô khựng lại.
Tốt nhất là hãy để cô bắt được thóp, như vậy thì cô có thể vui vẻ về thành phố Vân rồi.
Trần Tử Nhiễm tắt nguồn rồi bật đèn ngủ lên.
Khoảng nửa tiếng sau.
Sau đó, cô và Phong Phi Dịch cùng xử lý chuyện bất động sản của nhà họ Phong, chẳng mấy chốc đã tới thời gian ăn cơm.
Bọn họ vừa vào bàn một lát thì điện thoại của Phong Phi Nhứ vang lên.
Trần Tử Nhiễm ngồi đối diện, nhìn nét ngượng ngùng trong mắt cô ấy, không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.
Quả nhiên, Phong Phi Nhứ chỉ ăn vài miếng rồi vội vàng đi nghe điện thoại.
Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, Trần Tử Nhiễm không khỏi thở dài một hơi trong lòng. Lúc này cô mới sâu sắc cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Thiên Trường mỗi khi thấy cô yêu đương.
Ăn cơm xong, Trần Tử Nhiễm về phòng, tắm rửa rồi lên giường nằm.
Phong Tri Ngộ cười đáp lời, Phong Phi Nhứ không nói gì.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Phong Phi Nhứ, Trần Tử Nhiễm thầm nghĩ, lúc yêu đương trông cô bé này chẳng giống con người hiện tại gì cả.
Vốn dĩ Phong Phi Nhứ không muốn để ý tới Trần Tử Nhiễm, nhưng Phong Phi Dịch đứng ở bên cạnh đã nháy mắt ra hiệu.

Em cũng biết hả?


Ừm, em còn biết là chị đã cứu anh Cả nữa, chị dâu, cám ơn chị.

Lời cảm ơn của anh ta khiến Trần Tử Nhiễm hơi xấu hổ:
Cần gì phải khách khí như thế.

Phong Phi Dịch gật đầu:
Ừm, em biết.


Bọn họ có nói bao giờ về không?


Chắc là không lâu lắm đâu.

Cho dù là bị lừa gạt, với tính cách lạnh lùng rắn rỏi của Phong Phi Nhứ, chắc chắn là cô ấy sẽ thà rằng nuốt trái đắng một mình cũng không muốn nói với người khác.
Bởi vì Thẩm Thiên Trường cũng là người như thế, vậy nên cô hiểu rất rõ.
Hơn nữa Phong Phi Nhứ còn kiêu ngạo hơn cả Thẩm Thiên Trường, càng là người thân thì cô ấy càng không chịu mở miệng.
[Ừm, tôi cảm thấy chưa chắc em chồng của cô đã biết chuyện này. Hơn nữa nhà họ Phong có quyền có thế, không đáng phải đi làm tình nhân của một kẻ đã có vợ.]
[Tôi biết rồi, đám cưới của bọn họ được tổ chức vào khi nào?]
[Tháng chín, tôi và cô ấy cũng khá thân, cô ấy còn bảo tôi mấy hôm nữa đi thử áo cưới với cô ấy.]
Hơ… Giống hệt câu trả lời của quản gia.

Trước khi bọn họ về là chị không được ra ngoài à?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Phong Phi Nhứ cười lạnh một tiếng:
Không phải chỉ có một mình chị không được ra ngoài thôi đâu.

Cô nở nụ cười, đứng 6lên nói:
Em Hai, sao em lại tới đây?

Vừa dứt lời thì lại nhìn thấy Phong Tri Ngộ và Phong Phi Nhứ.
Trần Tử Nhiễm bướ5c lên phía trước:
Chú, Phi Nhứ.


Em Hai, em đừng khách sáo như thế, lúc ấy chị cũng ở trong xe mà. Trong tình huống đó, bất kể là ai thì chị cũng đều cứu cả thôi.

Nhìn biểu cảm cố tỏ ra tự nhiên của cô, Phong Phi Dịch mỉm cười lắc đầu.
Trần Tử Nhiễm bỗng nhớ tới chuyện bất động sản mà bọn họ cùng làm lúc trước.
Vậy nên trước khi chuyện này được giải quyết xong xuôi, bọn họ an phận ở trong nhà họ Phong sẽ bớt đi nỗi lo hậu phương.

Người nhà họ Hoắc thật là ngông cuồng. Em Hai, em biết không, tối qua lúc bọn chị đi dự đám cưới của Hoắc Tử Ngang về, kết quả trên đường trở về, bọn họ đã sai người đuổi giết bọn chị!

Phong Phi Dịch mỉm cười:
Chị dâu, em biết cả rồi.

Phong Phi Nhứ hoàn toàn không có hứng thú về cuộc đối thoại của bọn họ, cô ấy đứng lên về phòng.

Chị dâu, tối qua sau khi hai anh chị đi, xe của chị bị tập kích, tài xế trong xe bị thương nặng.

Trần Tử Nhiễm nghe mà sững sờ cả người, nhà họ Hoắc thật sự tàn nhẫn đến thế!
Trần Tử Nhiễm hơi căng thẳng, tuyệt đối không thể kéo dài chuyện này được nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Phong Phi Dịch, hay là nói thẳng cho Phong Phi Dịch, để anh ta xử lý?
Nhưng rồi cô lập tức gạt ngay suy nghĩ ấy.
Còn chưa kịp nghĩ gì thì Đoàn Văn Trúc đã trả lời lại.
[Tiểu Nhiễm, hôm nay tôi nhận được thiệp kết hôn của đồng nghiệp trong bộ phận tài vụ.]
Trần Tử Nhiễm giật mình: [Với cái tên Chu Thừa Tu ấy hả?]
Trần Tử Nhiễm nhìn cô ấy:
Có nghĩa là chúng ta đều không được ra ngoài?


Chị dâu, anh Cả và ông nội tới thủ đô là để xử lý chuyện của nhà họ Hoắc.
Phong Phi Dịch giải thích.
Trần Tử Nhiễm sực hiểu. Bây giờ Phong Diệc Trần và ông nội tới thủ đô, người nhà họ Hoắc lại biến thái như thế, nhỡ đâu người ta sai người bắt bọn họ để uy hiếp Phong Diệc Hành thì phiền toái lắm.
Cô lấy điện thoại ra, vẫn không có một tin nhắn nào cả.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh trong lòng, trò chuyện với người yêu cũ thì vui vẻ đấy, còn với cô thì giả chết luôn.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, cô chặn số của Phong Diệc Hành.

Vậy nên chị dâu, đúng là chị đã cứu anh Cả, không chỉ là em, mà cả nhà họ Phong đều phải cám ơn chị.

Trần Tử Nhiễm nghe hết câu, liệu đâu có phải lý do mà Phong Diệc Hành nói là
khá thích
cô không?
Dù sao cô cũng cứu mạng anh mà.
Cô cầm điện thoại lên, bảo Đoàn Văn Trúc gửi tài liệu cho cô.
Gửi tin nhắn cho Đoàn Văn Trúc xong, cô lại mở hộp thư ra.
Không có một tin nhắn nào chưa đọc cả.
Trần Tử Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc, cô cảm thấy, có lẽ vẫn có một cách.
Thế là cô lại gửi tin nhắn cho Đoàn Văn Trúc.
Chỉ chờ đến khi
lệnh cấm
của nhà họ Phong được dỡ bỏ, cô sẽ giải quyết chuyện này ngay.

Chị dâu.
Phong Phi Nhứ ngoan ngoãn chào hỏi.

Chị dâu, chị xem ti vi một mình à?

Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn vào màn hình ti vi, quả nhiên đã qua phần thủ đô rồi.
Nữ MC chỉ tay vào bản đồ khí tượng trên màn hình lớn đằ9ng sau.

Chị dâu.

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, Phong Phi Dịch đang bước từ bên ngoài vào.
Trần Tử Nhiễm khẽ gật đầu.
Thấy ba người trẻ tuổi ngồi trong phòng khách, chỉ có mình là bậc cha chú, Phong Tri Ngộ bèn đi lên lầu hai.

Em Hai, tối qua Phong Diệc Trần và ông nội tới thủ đô rồi.

Trần Tử Nhiễm lúng túng cười:
Tùy tiện xem chơi thế.

Cô lại quay đầu hỏi Phong Tri Ngộ:
Chú à, mọi người ăn sáng chưa?

Phong Tri Ngộ nói:
Tiểu Nhiễm, bọn chú ăn hết rồi.


Cộc cộc…


Ai đó gõ cửa phòng, tiếng gõ rất nhẹ, nhưng Trần Tử Nhiễm vẫn mở mắt ngay, bởi vì cô vẫn chưa ngủ.

Trần Tử Nhiễm bật đèn lên, xuống giường đi mở cửa.

Phong Phi Dịch đứng ở ngoài cửa.


Chị dâu, chị tắt máy à?


Trần Tử Nhiễm mím môi:
Đoán chừng là hết pin rồi, em Hai, tìm chị có việc gì à?


Biểu cảm của Phong Phi Dịch nhẹ nhàng hơn vừa rồi nhiều:
Không có chuyện gì, vừa rồi anh Cả gọi điện cho em, nói rằng mọi chuyện khá thuận lợi, chưa tới một tuần là sẽ trở về.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.