Chương 748: Cớ sao nhiễm phong trần (47)



Trước đó còn một vài câu nữa, nhưng đây mới là trọng điểm.



Cậu chắc không?


Bây giờ vẫn chưa làm hòa?

Vưu Thương lắc đầu:
Không, làm hòa rồi.

Phong Diệc Hành khẽ cười:
Thực ra đạo lý mà cậu muốn nói rất đơn giản, nhưng cách cậu nêu ví dụ quá tệ, thậm chí còn hơi loạn, tiếc rằng vẫn không làm khó được tôi.

Vưu Thương liếc nhìn đồng hồ treo tường, ha ha, một vấn đề đơn giản như thế mà nghĩ ba tiếng liền, vậy còn nói là không làm khó được cậu?

Tôi cũng nghĩ như vậy, nên tôi không nói gì cả, lẳng lặng quay về đặt giày lại ngay ngắn.

Phong Diệc Hành nhìn chiếc giày trên mặt đất, vậy nên Vưu Thương có thể đặt lại chiếc giày đang nằm ngang trước mặt bọn họ trước không?

Cậu nghe tôi nói hết đã, đúng là tôi có khuyết điểm, nhưng cậu cũng biết là tôi và cô ấy đã yêu nhau ba năm trước khi kết hôn mà, khoảng thời gian ấy đủ để chúng tôi hiểu rõ thói quen sinh hoạt của nhau. Nếu khuyết điểm của đối phương là điều không thể chấp nhận nổi thì chúng tôi đã không kết hôn. Vậy nên hôm đó cô ấy nổi giận vì việc tôi không đặt giày ngay ngắn, tôi cũng không hiểu gì cả, bởi vì ngày nào giày của tôi cũng như thế, nhưng chỉ có lần đó là cô ấy chướng mắt.


Nhịn nhiều thì kiểu gì chẳng bộc phát.




Mấy phút sau, Vưu Thương cầm điện thoại của Phong Diệc Hành, đăng ký nick WeChat cho anh.
Vưu Thương xua tay:
Tuy rằng vừa rồi tôi hỏi cậu như thế, nhưng không có nghĩa là tôi muốn nghe câu trả lời của cậu. Đối với tôi, sự thật duy nhất là cậu đã chọn Trần Tử Nhiễm làm vợ.

Phong Diệc Hành nhíu mày chặt hơn, anh không biết vì sao Vưu Thương cũng bắt đầu nói chuyện vòng vo tam quốc như thế từ bao giờ.
Vưu Thương chỉ muốn bổ đôi đầu của Phong Diệc Hành ra thôi:
Tôi nói với cậu nhiều như thế là để truyền đạt lại rằng, thường thì suy nghĩ trong lòng phụ nữ sẽ khác với những gì mà bọn họ nói ra. Cậu không thể dùng tư duy thông thường để lý giải mỗi lời nói và việc làm của bọn họ, nếu không thì cậu sẽ không bao giờ bắt được trọng điểm.

Phong Diệc Hành nhíu mày, dường như không hiểu vì sao một chuyện hoàn toàn có thể nói rõ ra lại phải dùng cách thức phức tạp như thế để biểu đạt.
Vưu Thương cũng hiểu ý anh, bèn ném một viên kẹo cao su vào miệng với dáng vẻ không mấy để ý.

Tôi lấy một ví dụ cho cậu nhé, thời gian trước tôi và Lâm Thiến cãi nhau, hôm ấy cô ấy nổi cáu vì việc tôi không đặt giày ngay ngắn.

Vưu Thương trả lại cho Phong Diệc Hành:
Từ chối rồi.

Nhìn giao diện rỗng tuếch, Phong Diệc Hành chau mày lại.

Kết bạn với nick ‘Cậu út nhà họ Nhiễm 001’ giúp tôi.

Nghe tên nick thôi cũng đủ biết là ai, Vưu Thương làm theo lời anh.

Vậy nên rốt cuộc vừa rồi cô ấy đã nói gì với cậu?

Phong Diệc Hành nhìn Vưu Thương nhưng không nói gì, rất hiển nhiên, anh không muốn chia sẻ cuộc đối thoại giữa mình và Trần Tử Nhiễm cho người thứ ba.
Phong Diệc Hành nhướng mày lên:
Cậu chủ động nhận lỗi.

Tóm lại, đàn ông mà cãi nhau với phụ nữ thì đàn ông nhất định phải nhận sai, Phong Diệc Hành vẫn hiểu điều này.

Thói quen này của cậu thật sự khiến người khác khó mà chịu nổi.




Mở cửa phòng ra thì anh ta phát hiện ra rằng phòng khách vẫn sáng đèn, Phong Diệc Hành thì vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Vưu Thương lờ đờ bước tới:
Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa ngủ?


Vậy nên nếu áp dụng chuyện ấy với Trần Tử Nhiễm, cô ấy nói ghét tôi cũng chỉ là cái cớ.

Vưu Thương uống nước lạnh, cơn buồn ngủ vơi đi một nửa. Anh ta tới ngồi xuống xô pha:
Ừm, tiếp tục đi.

Phong Diệc Hành đứng lên:
Tôi đi ngủ đây.


Vậy nên, cậu đã hiểu vì sao tôi lại hỏi câu đó rồi chứ?

Phong Diệc Hành ngẩng đầu nhìn anh ta:
Lâm Thiến cãi nhau với cậu là bởi vì cậu không hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon như thường ngày, cô ấy cảm thấy mình đã bị xem nhẹ, nhưng có thể là bởi vì ngại mặt mũi hoặc nguyên nhân nào đó nên ngại nói thẳng với cậu, mới mượn việc đặt giày để xả lên người cậu.

Vưu Thương ngáp một cái, anh ta đi tới trước tủ lạnh trong phòng khách, lấy ra một chai nước:
Được đấy, trẻ nhỏ dễ dạy.

Phong Diệc Hành nhìn Vưu Thươ8ng:
Câu nói này chính là trọng điểm.

Vưu Thương thở dài một hơi trong lòng, góc độ nhìn nhận vấn đề giữa đàn ông 3và phụ nữ vốn đã khác nhau rồi, gặp phải kiểu người ngu ngơ về tình cảm như Phong Diệc Hành thì càng khó lý giải hơn.
<9br>Vưu Thương giơ tay lên, chỉ vào vị trí trước mặt Phong Diệc Hành.
Vưu Thương lắc đầu thở dài, tóm lại anh ta đã nói tất cả những gì nên nói rồi, có hiểu ra được không thì phải tùy vào người trong cuộc. Cho dù có nằm mơ thì anh ta cũng không ngờ là sẽ có một ngày mình trở thành người thầy tư vấn tình cảm cho Phong Diệc Hành, thực sự thì anh ta không hẳn là muốn tiếp nhận những
vấn đề học sinh
ấy.

Câu mà cậu hỏi tôi vừa nãy, bây giờ tôi có thể trả lời cậu được rồi.
Phong Diệc Hành mở miệng.
Thấy anh lại chìm vào dòng suy tư, Vưu Thương dứt khoát đứng lên, định trở về phòng mình.

Đợi đã, nick WeChat là cái gì?

Vưu Thương dừng lại:
Một ID trong ứng dụng trò chuyện, cậu hỏi làm gì?


Tôi muốn lập nick WeChat thì phải làm thế nào?

Lâm Thiến là vợ của Vưu Thương.
Phong Diệc Hành liếc nhìn phòng của Vưu Thương, một chiếc giày chặn ngang giữa cửa.

Đúng thế, lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, rõ ràng là cố tình gây sự, vậy nên tôi đã tranh luận với cô ấy, cuối cùng bọn tôi cãi nhau to, tối hôm ấy cô ấy dọn dẹp đồ đạc về nhà họ Lâm luôn.

Biểu cảm của Phong Diệc Hành trở nên khó coi, bởi vì anh cảm thấy Trần Tử Nhiễm cũng có thể làm được chuyện như thế.

Tôi đi ngủ trước, nếu cậu rảnh thì ngẫm lại những gì tôi vừa nói với cậu đi.

Sau khi về phòng, Vưu Thương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, có lẽ là bởi vì thức ăn ở thủ đô hơi mặn, vậy nên Vưu Thương thức giấc vì khát.
Anh ta ngồi dậy, định ra phòng khách uống nước.

Cậu muốn xin nghỉ hả?





Nhưng sau khi tôi xếp lại giày, cô ấy lại nói là hướng đặt giày không đúng. Tôi vẫn nhịn, kiên nhẫn xếp lại giày theo hướng mà cô ấy yêu cầu, nhưng cô ấy vẫn nói là không đúng. Xếp lại bao nhiêu lần cô ấy cũng không hài lòng, lúc thì góc độ sai, lúc thì hướng đặt giày không đúng.

Phong Diệc Hành hơi híp mắt lại:
Như thế là cố tình gây sự rồi.

Nhưng mấy giây sau…
[Đối phương đã từ chối lời mời kết bạn của bạn.]

Ừm, chủ động là một phần, quan trọng hơn là sau khi bình tĩnh lại, tôi đã nghĩ xem vì sao cô ấy lại tức giận như thế, cùng với lý do mà cô ấy cố tình gây sự.


Lý do là gì?
Phong Diệc Hành hỏi.
Phong Diệc Hành nhìn sang, trên mặt bàn có một6 hộp kẹo cao su của khách sạn, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn cầm nó lên đưa cho Vưu Thương.
Vưu Thương bật cười, 5hiếm khi Phong Diệc Hành nghe lời như thế này.

Sau vụ đó, tôi đi hỏi bạn thân của cô ấy, bạn thân của cô ấy nói, bởi vì mấy hôm đó tôi quá bận, quên việc hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon với cô ấy.

Dứt lời, Vưu Thương ngước mắt nhìn Phong Diệc Hành, chờ anh có thể
ngộ
ra điều gì đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.