Chương 751: Cớ sao nhiễm phong trần (48)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1355 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Phong Phi Dịch nhìn chằm chằm vào bài báo, nhìn số nạn nhân được công bố ra chứng tỏ nhà họ Tư đã bắt đầu bị lôi vào vụ này rồi, cuộc chiế8n tam giác này cũng chính thức bắt đầu.
Hai ngày sau, sức nóng của sự kiện sập hầm không hề giảm bớt, bởi vì cứ mỗi ngày lại có m3ột tin tức mới được tung ra. Vì áp lực dư luận, cơ quan chính quyền ở thủ đô buộc lòng phải đăng tin, tuyên bố sẽ thành lập tổ điều tra m9ới để điều tra ngọn nguồn vụ việc sập hầm mỏ số 3.
Buổi chiều hôm ấy, rốt cuộc tin tức cũng giảm nhiệt, không có thêm tin tức gì 6mới nữa.
Em Hai…
Chị dâu đừng quá lo lắng, anh Cả không sao đâu.
Trần Tử Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười:
Chúng ta cũng sẽ không sao.
Mấy hôm trước, khi tin tức bắt đầu được tung ra, hầu như người nhà họ Hoắc luôn bị
hành xác
, nếu rơi vào đường cùng thì hẳn là bọn họ sẽ giãy giụa một lần cuối cùng.
Chị dâu, chị có lo không?
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Bình thường. Lúc trước trong cuộc đọ sức giữa Tài chính Thiên Nhiên và Viễn Thông, sau khi thua, Viễn Thông cũng bắt cóc Thiên Trường, cuối cùng Phong Diệc Hành đã cứu cậu ấy ra.
Em Hai, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Yếu hầu của Phong Phi Dịch chuyển động:
Bọn họ bắt đầu hành động rồi.
Phong Phi Nhứ cũng ra khỏi phòng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nét hoảng hốt.
Phong Phi Dịch nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên kiên định:
Chị dâu, em không thể để ai trong số chúng ta rơi vào tay người nhà họ Hoắc được.
Trần Tử Nhiễm hài lòng gật đầu:
Chàng trai trẻ, chị đánh giá cao cậu đấy!
…
Phong Phi Dịch không biết tường tận về chuyện này, chỉ biết là lúc trước Phong Diệc Hành bỗng điều người tới thành phố Vân, không bao lâu sau thì báo với bọn họ là đã tìm được con gái của Phong Tri Ngôn.
Vậy nên chị dâu không lo lắng, là bởi vì tin rằng anh Cả sẽ tới cứu chị?
Khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm đen kịt lại:
So với nhà họ Hứa thì nhà họ Hoắc chỉ là muỗi, ai trong số chúng ta cũng không thể rơi vào tay bọn họ!
Đến tối, vẫn là bốn người ăn cơm với nhau.
Không biết có phải là bởi vì ai cũng biết nguy hiểm đang rình rập quanh nhà họ Phong hay không, tất cả đều im lặng.
Bình thường cứ ăn cơm xong là Phong Phi Nhứ lại về phòng gọi điện thoại, nhưng hôm nay thì không.
Phong Phi Dịch mở cửa xuống xe.
Nơi này là khu vực ngoại ô trống trải, xung quanh không có đèn, chỉ có chùm sáng phát ra từ đèn xe của bọn họ.
Phong Phi Dịch đi tới đằng sau chiếc xe, nhìn xe của nhà họ Hoắc đi theo tới. Anh ta lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Diệc Hành và ông nội thì sao?
Bắt đầu mất liên lạc từ chiều nay rồi.
Biết tin mất liên lạc với Phong Diệc Hành, Trần Tử Nhiễm không khỏi giật mình, bàn tay bỗng tê rần đi.
Mấy chiếc còn lại là để đánh lừa tầm mắt.
Người nhà họ Hoắc đang phục kích ở đằng sau, hiển nhiên là bọn họ không ngờ là người nhà họ Phong lại ra sớm như thế, vậy nên đến tận khi chiếc xe lái đi được một khoảng rồi mới kịp phản ứng.
Trần Tử Nhiễm ngồi trong xe, Sử Kiện lái xe với tốc độ mà cô suýt thì nôn ra.
Phong Phi Dịch nở nụ cười an ủi cô, quay đầu nói với Phong Tri Ngộ:
Bố…
Hai bố con nhìn nhau, Phong Tri Ngộ lập tức hiểu được ý của Phong Phi Dịch.
Đến lúc này, không muốn dùng Lệnh Ngầm cũng không được.
Trần Tử Nhiễm không kịp suy nghĩ nhiều, kéo Phong Phi Nhứ đi theo Phong Phi Dịch ra ngoài.
Mấy chiếc xe màu đen đã đậu sẵn ở cổng.
Người nhà họ Phong cùng ngồi một chiếc, Sử Kiện lái xe.
Bên ngoài vang lên những tiếng
pằng pằng
, hiển nhiên là người nhà họ Hoắc đang đuổi theo.
Cô tưởng rằng cuộc rượt đuổi lần này sẽ kéo dài rất lâu, kết quả mới một lát thì tốc độ của chiếc xe đã bắt đầu giảm đi, cuối cùng thì dừng lại hẳn.
Chị dâu, mọi người cứ ngồi yên trong xe đi.
Vậy nên chuyện hôm đó là sao?!
Dứt lời, Sử Kiện lại quay đầu nhìn Phong Phi Dịch:
Cậu Hai, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.
Phong Phi Dịch đứng lên:
Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.
Phu nhân đừng sợ, tôi là Sử Kiện, đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ?
Trần Tử Nhiễm ngây ra như phỗng.
Thế nhưng cô không rửa mặt đánh răng gì, cứ thế nằm xuống xô pha ở gian ngoài.
Không biết ngủ được bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Trần Tử Nhiễm nhanh chóng đứng lên mở cửa và đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ đứng ở cửa phòng.
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, cô bảo Tiểu Hồ tạm thời dừng đưa tin lên hot search, ngày nào cũng tiêu tiền như nước thế5 này đau gan lắm.
Cô nhìn Phong Phi Dịch ở bên cạnh, anh ta im lặng nãy giờ:
Em Hai, còn chuyện gì à? Có phải phía Phong Diệc Hành lại có vấn đề gì không?
Phong Phi Dịch lắc đầu:
Anh Cả không sao, nhưng có thể biệt thự nhà họ Phong sẽ gặp chuyện.
Là sao cơ?
Lúc này xung quanh biệt thự nhà họ Phong có rất nhiều người của nhà họ Hoắc. Sáng nay đội trưởng đội bảo vệ nói với em rằng bắt đầu từ tối qua, số người đã tăng lên ít nhất là gấp đôi. Bây giờ em đang lo lắng bọn họ sẽ ra tay với chúng ta trước khi anh Cả và ông nội trở về.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Nếu nhà họ Hoắc mà cùng đường thì chuyện gì cũng làm ra được ấy chứ.
Bọn họ xuống dưới lầu, Phong Tri Ngộ và quản gia đứng trong phòng khách.
Phong Tri Ngộ lên tiếng trước:
Phi Dịch, tình hình bên ngoài sao rồi?
Phong Phi Dịch lạnh mặt:
Đông hơn chúng ta gấp đôi.
Ăn cơm xong, không ai bảo ai, tất cả đều ra phòng khách ngồi.
Trần Tử Nhiễm mở ti vi, trong đó đang chiếu một tiết mục hài, là thể loại mà bình thường Trần Tử Nhiễm thích xem, nhưng hôm nay cô chẳng thể xem nổi.
Mãi cho đến mười hai giờ, bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, Trần Tử Nhiễm không trụ nổi nữa, bèn đứng lên về phòng trước.
Mười mấy phút sau, Sử Kiện vội vàng chạy từ ngoài vào.
Nhìn thấy anh ta, Trần Tử Nhiễm sợ đến mức nhảy cẫng lên.
Đây chẳng phải là người nhà họ Hoắc đã đuổi giết bọn họ hôm ấy sao?!
Phong Phi Dịch cười:
Ừm, chị dâu sáng suốt lắm.
Trần Tử Nhiễm nhíu mày nhìn anh ta:
Em Hai, có ai nói với em là khả năng nịnh hót của em tệ lắm không?
…
Bởi vì Phong Diệc Hành không thích người khác hút thuốc, vậy nên gần như anh ta đã bỏ thuốc lá rồi, cuối cùng lần này cũng được hút một lần.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe của nhà họ Hoắc cũng dừng lại cách đó không xa.
Nhìn người vừa bước xuống xe, Phong Phi Dịch nhếch môi cười khẩy.
Hoắc Tử Ngang đi tới trước mặt Phong Phi Dịch;
Không ngờ đến cuối cùng mày mới là người chống đỡ cho nhà họ Phong.
Lạ lắm sao? Từ nhỏ mày luôn là kẻ thua cuộc, đối phó với mày, một mình tao là đủ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.