Chương 763: Cớ sao nhiễm phong trần (57)


Trần Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng:
Phong Diệc Hành, ngay trước mặt tôi, anh nói người yêu cũ của anh tốt thế này tốt thế nọ, cò8n nói là vì tôn trọng tôi, anh không cảm thấy buồn cười sao?



Anh chỉ đang giải thích lý do vì sao khi ấy anh lại đến 3với Nam Tử Yên. Anh từng thích Nam Tử Yên, thực lòng thích cô ấy, bởi vì cô ấy đúng là một người…



Làm ơn dừng lại đi!9 Tôi biết, Nam Tử Yên rất xuất sắc, vậy nên người nhà các anh đều lưu luyến đến thế. Tôi chỉ là một kẻ ất ơ từ bên ngoài tới, v6ậy nên tôi thực sự không hiểu, vì sao anh nhất quyết phải buộc tôi vào nhà họ Phong? Vừa rồi anh cũng nói rồi đấy, một ngày nào5 đó, anh sẽ trả lại công bằng cho mọi người, vậy thì vì sao anh không cố gắng vì Nam Tử Yên? Anh yên tâm, nếu cần nhường chức, tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào.


Nhưng tôi không bảo anh chịu trách nhiệm!
Trần Tử Nhiễm gắt giọng nói.

Rõ ràng em rất để ý, vì sao cứ phải mạnh miệng như vậy?

Trần Tử Nhiễm lớn tiếng nói:
Tôi để ý bao giờ, còn lâu tôi mới để ý, anh có biết tôi từng yêu bao nhiêu người rồi không?!

Thôi được rồi, không thể nóng vội được.

Để Vưu Mạn về với em.

Khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm hơi nhăn nhó:
Đâu cần thiết.

Khuôn mặt của Phong Diệc Hành dịu đi một chút:
Bao giờ?


Ngày sinh dự tính là thứ tư tuần sau, tôi muốn về sớm một chút, dù sao mấy ngày nay cũng không có chuyện gì. Còn nữa, về thành phố Vân, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ câu mà anh vừa hỏi tôi.

Phong Diệc Hành nhíu mày, anh nói những câu ấy cũng không phải là để cô suy nghĩ.
Cô bước tới đó, nghi ngờ hỏi:
Phi Nhứ, em không về nhà à?


Anh Cả bảo em về thì em mới được về.


Anh Cả em bảo em ở đây mãi hả?


Không nói, nhưng anh ấy cũng không bảo em đi.




Thì ra cũng có thứ mà Phong Phi Nhứ sợ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể sắp tới anh sẽ sang nước M một lần, Vưu Mạn ở bên cạnh em thì anh sẽ yên tâm hơn.

Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng dậy, cô ngửa đầu nhìn anh:
Tôi có thể đi cùng được không?

Phong Diệc Hành vươn tay ra véo mặt cô, cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay khiến anh hơi hối hận vì vừa rồi đã thô bạo với cô như thế.
Phong Diệc Hành nhìn cô, rõ ràng về phòng cô đã khóc hơn một tiếng, rồi lại lén lút khóc một mình ở bệnh viện, còn nói là không để ý.

Trần Tử Nhiễm, anh không phải em, em có thể nghe quá khứ của anh và Nam Tử Yên, không có nghĩa là anh có thể nghe em kể về quá khứ với những người khác.


Ai nói tôi muốn nghe, anh cứ nằng nặc đòi nói đấy chứ!


Lịch trình lần này không tiện, đợi anh về, em muốn đi đâu, anh cũng sẽ sắp xếp thời gian đi với em.

Trần Tử Nhiễm hất tay anh ra:
Anh đừng tưởng bở, ai muốn anh đi cùng, tôi muốn đi gặp Thiên Trường thôi!

Ánh mắt của Phong Diệc Hành lóe lên điều gì đó, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Trần Tử Nhiễm nói một tràng, cô bỗng cảm thấy mắt mình cứ ran rát rất ngứa, bèn vươn tay lên quệt, lại sờ thấy nước mắt.
Đậu xanh, mắt cô chẳng nghe lời gì cả.
Phong Diệc Hành đứng lên, đi tới trước mặt cô:
Trần Tử Nhiễm, giữa Nam Tử Yên và lý tưởng trách nhiệm, anh đã lựa chọn điều thứ hai, đồng thời cũng không hề lưu luyến và do dự, anh không thể quay đầu được.


Phong Diệc Hành, tôi muốn về thành phố Vân.

Khuôn mặt của Phong Diệc Hành đen kịt lại. Anh đưa cô từ bãi đỗ xe về, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, còn thay một bộ quần áo trang trọng sạch sẽ, không phải là để nghe cô nói câu này.

Chị Tiểu Vũ sắp sinh, tôi phải về thăm chị ấy.

Thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi, Trần Tử Nhiễm bảo Vu Cầm lấy hoa quả cho mình ăn lót dạ.
Trần Tử Nhiễm cắn hoa quả:
Em ăn sáng chưa?


Ăn rồi.

Xem ra cái tật mạnh miệng của cô gái này đúng là không thể sửa được đâu.
Phong Diệc Hành lau nước mắt trên mặt cô đi:
Trần Tử Nhiễm, trước kia anh chỉ có một mối tình như thế, bây giờ anh cũng đã kể từ đầu tới cuối cho em nghe rồi, không có một câu nào là giả dối. Vậy nên bây giờ anh chính thức hỏi em, sau này em có thể thử sinh sống yên bình với anh được không?

Một lát sau.
Nghe vậy, biểu cảm của Phong Phi Nhứ càng quái lạ hơn:
Vì sao nổi giận rồi mà anh ấy còn rửa mặt rửa tay cho chị?


Ai mà biết, anh Cả em mắc bệnh điên gián đoạn, thi thoảng lên cơn là sẽ làm ra những chuyện mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Phong Phi Nhứ không nói gì nữa. Cô ấy biết anh Cả mình hoàn toàn bình thường, nếu không bình thường thì người đó chỉ có thể là Trần Tử Nhiễm.

Lúc ở thành phố Hải, em gọi hai ly thức uống đặc biệt cuối cùng trong quán bar, em còn nhớ không?

Trần Tử Nhiễm ngơ ngác mấy giây, rốt cuộc cũng nhớ ra rằng lần đó Tài chính Thiên Nhiên đi đấu thầu Vật liệu Đán Thành, buổi tối mất ngủ nên cô đã tới quán bar gần đó uống hai ly.
Người ngồi trong phòng VIP khi đó là Phong Diệc Hành?
Trần Tử Nhiễm cắn chặt răng, cô cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu đến thế.

Trần Tử Nhiễm, thực ra anh đã biết em từ lâu rồi.

Trần Tử Nhiễm cứng đờ người lại.

Còn một lần nữa, em lái xe máy ngã bên vệ đường, anh đã đưa em tới bệnh viện.

Đôi mắt của Trần Tử Nhiễm trợn tròn lên.
Phong Diệc Hành lại tiếp tục mở miệng:
Lúc ở khách sạn là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, vậy nên anh mới hỏi là ai cử em tới. Lúc ấy anh cho rằng em là người nhà họ Hoắc phái tới, sở dĩ anh yêu cầu em làm vị hôn thê của anh cũng là bởi vì gốc gác gia đình em đủ trong sạch, em không phải là người thành phố Phong. Hơn nữa còn là lần đầu tiên của em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm.

Sáng ngày hôm sau, Phong Diệc Hành lại cuốc đất trong vườn hoa, cuốc xong mới tới Bộ Kinh tế.
Trần Tử Nhiễm ngủ đến tận lúc mặt trời lên đỉnh đầu mới dậy.
Vốn tưởng rằng lúc này trong biệt thự Bộ trưởng sẽ không có ai, ngờ đâu xuống lầu thì lại thấy Phong Phi Nhứ đang ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô ấy:
Chà mặt và tay chị đến mức suýt chảy máu, em nói xem?

Biểu cảm của Phong Phi Nhứ trở nên lúng túng.
Trần Tử Nhiễm cạn lời:
Đừng có nghĩ bậy bạ, chị đang nói là anh ta rửa mặt rửa tay cho chị mà chà đến mức suýt chảy máu luôn.

Phong Phi Nhứ ăn sáng cùng Phong Diệc Hành, chỉ một bữa sáng thôi mà cô nàng đã run như cầy sấy.
Mặc dù Trần Tử Nhiễm đã gánh tội thay cô ấy, nhưng không có nghĩa là Phong Diệc Hành không biết sự thật, cô luôn cảm thấy là anh biết hết.

Hôm qua… Anh Cả có nổi giận với chị không?
Phong Phi Nhứ hỏi một câu.

Phải rồi, tối qua em ngủ ở đâu?
Trần Tử Nhiễm hỏi.


Phòng dành cho khách.


What? Chẳng phải căn biệt thự này không có phòng dành cho khách sao?


Chị Vu!
Trần Tử Nhiễm gọi Vu Cầm tới.


Phu nhân.



Trong biệt thự Bộ trưởng có phòng dành cho khách à?


Vu Cầm trả lời:
Có.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.