Chương 779: Cớ sao nhiễm phong trần (70)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1292 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Chúng ta nên tiếp xúc riêng một lúc.
Khuôn mặt của của Trần Tử Nhiễm đỏ bừng lên.
Tiếp xúc riêng… một lúc???
Phong Diệc Hành bế cô ra khỏi xe.
Nguyễn Diệc Thanh đang ngồi trong phòng khách, thấy Phong Diệc Hành bế Trần Tử Nhiễm vào, bà ấy hơi giật mình.
Phong Diệc Hành nói bằng khẩu hình:
Cô ấy chỉ ngủ thôi.
Hôm qua chị Tiểu Vũ sinh lúc nửa đêm.
Sau này chúng ta cũng có thể sinh một đứa.
…
Nguyễn Diệc Thanh trợn trắng mắt nhìn cô, sau đó cũng bóc một con cho cô.
Trần Tử Nhiễm vui vẻ ăn, thấy cô ăn ngon lành, Phong Diệc Hành cũng bóc mấy con cho cô.
Nhìn cảnh ấy, rốt cuộc sắc mặt của Trần Bạc Hiên cũng dịu đi một chút.
Đậu xanh, cô cảm thấy mình không dám nhìn thẳng vào nó.
Đang lúc xoắn xuýt và nghĩ bậy 6nghĩ bạ, đầu cô bị cốc một cái.
Ý anh không phải như thế.
Phong Diệc Hành nói khẽ.
Trần Tử Nhiễm ôm đầu kháng nghị:
Khô5ng phải thì thôi, đừng cứ cốc đầu em như vậy có được không? Cả bà Nguyễn và anh đều thế, cốc nhiều là sẽ ngốc đi đấy, có biết không hả?
Đừng lấy cớ cho sự ngốc nghếch của mình.
…
Ờ ừ8m… Liệu có nhanh quá không…
Mặc dù bọn họ từng có một lần lúc ở khách sạn, nhưng trải nghiệm lần đó thật sự quá tệ, thậm chí Trần3 Tử Nhiễm còn cảm thấy bị ám ảnh rồi, tóm lại là cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa nơi này không có giường, Trần Tử Nhiễm liếc nh9ìn chiếc xô pha trong phòng khách.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy sức cùng lực kiệt, hai câu này có liên quan gì đến nhau à?
Hôm trước thức đêm, hôm nay lại vật lộn cả một buổi sáng, trên đường về biệt thự nhà họ Trần, Trần Tử Nhiễm buồn ngủ díu cả mắt, lúc về đến nhà thì đã ngủ luôn rồi.
Phong Diệc Hành không nhịn được bật cười.
Đã nói là ăn cơm với bố mẹ rồi mà, anh không đi trước đâu.
Trần Tử Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
Chẳng phải cô ấy về thành phố Phong rồi sao? Sao lại ở đây thế này?
Hôm qua, sau khi cãi nhau với Trần Tử Nhiễm, đúng là Phong Phi Nhứ đã thu dọn đồ đạc tới sân bay thành phố Vân, nhưng lại đúng lúc thành phố Phong đang sấm chớp bão bùng, vậy nên chuyến bay tới thành phố Phong cũng bị delay.
Cô ấy đợi từ sáng đến tối, chuyến bay bị delay những năm tiếng liền.
Nhìn con tôm đã được bóc vỏ trong bát, đôi mắt của Phong Diệc Hành hơi khựng lại. Sau đó, anh cầm đũa lên, gắp tôm cho vào miệng.
Con cám ơn mẹ, ngon lắm ạ.
Trần Tử Nhiễm vội vàng giơ bát ra:
Bà Nguyễn, con nữa, con nữa, con cũng muốn ăn.
Nguyễn Diệc Thanh cũng bắt đầu nổi giận.
Đến giờ ăn tối thì gọi tôi.
Trần Tử Nhiễm ra khỏi cổng biệt thự, chạy về phía từ đường.
Tới cửa từ đường thì đúng lúc Phong Diệc Hành đi từ bên trong ra. Thấy trên trán Trần Tử Nhiễm toàn mồ hôi, anh bước tới đặt tay lên trán cô.
Sao thế? Xảy ra chuyện gì hả?
Trần Tử Nhiễm vội vàng túm lấy ống tay áo anh:
Vừa rồi em còn tưởng là anh đi rồi.
Bữa tối sắp kết thúc, trước mặt Phong Diệc Hành xuất hiện một đống vỏ tôm, nhưng thịt tôm đều vào bụng Trần Tử Nhiễm hết.
Cô đang định đặt bát đũa xuống thì một người bước từ ngoài vào.
Nhìn Phong Phi Nhứ ướt sũng cả người, Trần Tử Nhiễm giật nảy mình.
Nguyễn Diệc Thanh thở phào một hơi, dẫn anh vào phòng của Trần Tử Nhiễm.
Phong Diệc Hành đặt Trần Tử Nhiễm lên giường, sau đó lại cởi giày cởi tất cho cô.
Trần Tử Nhiễm trở mình lăn vào trong.
Trong phòng khách chỉ có Nguyễn Diệc Thanh và Trần Bạc Hiên đang ngồi trên xô pha.
Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại:
Bà Nguyễn, mẹ có nhìn thấy Phong Diệc Hành không?
Nhìn vẻ mặt sốt sắng của cô, Nguyễn Diệc Thanh đảo mắt, sinh lòng trêu chọc cô.
Vừa rồi lúc thức dậy, cô tưởng là Phong Diệc Hành đi rồi, trong lòng bỗng cảm thấy trống trải.
Bọn họ về biệt thự, Trần Tử Mặc nói là sẽ về, Nguyễn Diệc Thanh báo phòng bếp chuẩn bị cơm rồi lên tầng hai gọi Trần Bạc Hiên.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy đây là bữa tối chính thức nhất của gia đình bọn họ.
Dù gì cũng là cô con gái mà ông nâng niu cưng chiều, không ngờ lại bị một thằng nhóc dụ đi dễ dàng như thế.
Trần Bạc Hiên tức anh ách, tự đẩy xe lăn lên tầng.
Lại định tuyệt thực hả?
Trần Bạc Hiên bớt
thái độ
hơn một chút:
Tôi hiểu những gì bà nói.
Lúc trước bọn họ đã nói chuyện với nhau, Trần Bạc Hiên cũng đã hứa là sẽ không nhúng tay vào chuyện của Trần Tử Nhiễm nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Trần Tử Nhiễm vừa rồi, ông vẫn không nhịn được.
Phong Diệc Hành nhìn cô, rồi lại nhìn mọi thứ xung quanh, mấy lần trước anh đều không vào phòng Trần Tử Nhiễm, bây giờ cảm thấy nó gọn gàng hơn trong sự tưởng tượng của anh một chút.
Phong Diệc Hành đắp chăn cho cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm ngủ tới tận tối, lúc cô mở mắt ra thì trời đã tối rồi, bèn vội vàng bò dậy rồi lao nhanh xuống dưới nhà.
Bà vừa dứt lời là Trần Tử Nhiễm lập tức biến mất khỏi phòng khách.
Nhìn cảnh ấy, khuôn mặt của Trần Bạc Hiên lại bắt đầu sa sầm lại.
Nguyễn Diệc Thanh quay đầu nhìn ông, nhíu mày nói:
Trần Bạc Hiên, ông lại nữa rồi, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, sao ông lại bắt đầu vậy hả?
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, đầu óc cô có vấn đề rồi mới thích cái cọc gỗ khó trao đổi như thế này.
Về trước đi, tối qua em thức trắng đêm, em muốn về ngủ bù.
Vì sao lại thức trắng đêm?
Phong Diệc Hành nhíu mày.
Trần Tử Mặc thì mở miệng nói:
Mẹ à, có phải mẹ quên là mình có con trai rồi không?
Nguyễn Diệc Thanh quay đầu nhìn anh:
Đâu có, nếu quên thì liệu bây giờ anh có được ngồi đây ăn cơm không?
…
Lần trước khi ông cụ Phong tới, mặc dù mọi người cũng có mặt đầy đủ, nhưng bởi vì có sự kháng cự trong lòng, vậy nên Trần Tử Nhiễm ăn cơm mà không thoải mái chút nào.
Hôm trước Phong Phi Nhứ thích ăn tôm, vậy nên hôm nay Nguyễn Diệc Thanh vẫn bảo phòng bếp làm tôm.
Bà bóc một con cho Phong Diệc Hành rồi đặt vào bát anh.
Phong Diệc Hành nào? Chẳng phải cậu ta ở thành phố Phong sao?
Trần Tử Nhiễm cứng đờ tại chỗ:
Hả? Vậy vừa rồi con về thế nào?
Về thế nào á? Về cùng Vưu Mạn chứ về thế nào.
Trần Tử Nhiễm thộn mặt ra, chẳng lẽ những gì xảy ra lúc trước đều là mơ sao?!
Thấy sắc mặt của cô dần dần tái đi, Nguyễn Diệc Thanh biết cô bị dọa thật rồi.
Thôi, mẹ đùa đấy, Phong Diệc Hành tới từ đường thắp hương rồi.
Trong mấy tiếng delay ấy, trong đầu cô ấy toàn là những lời mà Trần Tử Nhiễm nói với mình, đến cuối cùng, cô ấy không lên máy bay.
Cô ấy rời khỏi sân bay, thuê phòng ở một khách sạn gần đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.