Chương 788: Cớ sao nhiễm phong trần (78)


Phong Phi Dịch cũng hơi sửng sốt, Trần Tử Nhiễm không nói trước với anh ta là cô sẽ đấu giá đồ của chính mình.

Anh ta quay đầu lại, thấy Tr8ần Tử Nhiễm đang nhìn lên sân khấu, mang theo biểu cảm chờ mong khó mà diễn tả được bằng lời.
Đợi một lúc mà không có ai giơ bảng nữa.

Một triệu lần thứ nhất.

Trần Tử Nhiễm trả một triệu như thế, khiến những người có mặt ở đây đều giật mình, ngoài ra thì còn cảm thấy khó hiểu.

Còn ai giơ bảng nữa không?
Người chủ trì hỏi.
Khoản tiền năm triệu gần như chiến một phần năm của cả buổi đấu giá.
Hành động điên cuồng ấy khiến mọi người im phăng phắc.

Mỗi một nét bút của chị dâu đều muốn biểu đạt nỗi nhớ, ngoài anh Cả ra, em không nghĩ ra được là ai nữa.

Nghe anh ta nói thế, Trần Tử Nhiễm không khỏi đỏ mặt.
Vốn chỉ là một bức tranh bán đấu giá nhân đạo, nhưng cuộc cạnh tranh giữa Trần Tử Nhiễm và Văn Ly lại khiến nó như một chiến lợi phẩm nhất định phải đạt được.
Rốt cuộc sự chú ý của mọi người cũng chuyển sang bức tranh kia.
Trần Tử Nhiễm nhíu mày nhìn sang, trong một góc của phòng tiệc, người giơ bảng là Văn Ly.
Trần Tử Nhiễm cắn răng, cô biết ngay mà, tối nay Văn Ly xuất hiện ở đây là sẽ không có chuyện tốt.
Người chủ trì nhìn số lượng trên bảng.

Một triệu.

Mọi người càng trố mắt hơn nữa, bỏ ra nhiều tiền như thế để mua bức tranh mà mình quyên tặng, cô nàng này bị ấm đầu rồi à?
Cũng giống như vừa rồi, ngoài Trần Tử Nhiễm ra thì chẳng có ai khác giơ bảng. Khoảng thời gian cuối cùng của bữa tiệc như một vở kịch do Trần Tử Nhiễm tự biên tự diễn, muốn diễn hết với bức tranh ấy.
Bức tranh này khác với những bức tranh bán đấu giá ban đầu, rõ ràng nó là tác phẩm của người trong nghề, nét vẽ tinh tế và trí tưởng tượng đặc sắc, khiến người trong tranh như một giấc mơ, vừa đẹp lại vừa sống động.

Đó là… Anh Cả sao?
Phong Phi Dịch lẩm bẩm.

Ba triệu lần thứ nhất, ba triệu lần thứ hai.

Nhưng đến lần thứ ba, Trần Tử Nhiễm lại giơ bảng lên.
Trần Tử Nhiễm và Văn Ly, rất dễ để liên tưởng rằng người trong bức tranh là Phong Diệc Hành.
Mọi người nhìn bức tranh kia, càng xem càng thấy giống Phong Diệc Hành.
Không khó để nhận ra đó là một người đàn ông.
Người đàn ông đứng quay nghiêng, k6huôn mặt bị một mảng màu nước che khuất, chỉ loáng thoáng nhìn ra các bộ phận trên mặt. Cuối lông mày như mọc ra những cánh hoa cuốn theo chiều gi5ó, như ảo như mộng.

Sáu triệu năm trăm ngàn!


Bảy triệu!

Vậy nên bức tranh hoàn thiện ngày hôm nay hoàn toàn khác so với bản phác thảo ngày hôm đó, người trong bức tranh đêm hôm đó rất rõ ràng, ai nhìn cũng sẽ biết là Phong Diệc Hành.
Nhưng sau khi sửa lại, cô đã ý tưởng hóa bức tranh, khuôn mặt mờ ảo, Trần Tử Nhiễm cảm thấy chỉ có một mình cô biết người đó là ai, vậy nên cô còn đắc chí vì chuyện này nữa.
Nhưng Trần Tử Nhiễm vẫn thản nhiên như thường, đối với cô, năm triệu là khoản tiền mà cô muốn quyên tặng, còn Phong Diệc Hành là người mà cô muốn có được, dùng cách thức này để mua bức tranh, cô cảm thấy là một sự tự hào.

Năm triệu lần thứ nhất, năm triệu lần thứ hai, năm triệu…

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, trông khá là ngạc nhiên:
Chị đã sửa ít nhất ba lần, vậy mà em cũng nhận ra được?

Đêm hôm đó, sau khi hoàn thành bản phác thảo, Trần Tử Nhiễm còn sửa đi sửa lại ba lần nữa.
Như vậy thì có thể hiểu được vì sao hai người kia lại quan tâm bức tranh ấy như thế.
Vì thế, tâm lý xem kịch vui của mọi người trào dâng, ai cũng bày ra thái độ khoanh tay đứng nhìn.
Mỗi nét bút đều biểu đạt nỗi nhớ…
Đâu khoa trương đến mức ấy…
Thế là máy quay của truyền thông đều hướng về Trần Tử Nhiễm.
Người chủ trì sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ rằng Trần Tử Nhiễm sẽ giơ bảng.
Thế là cô lại giơ bảng lên.

Sáu triệu!

Người chủ trì nhìn xung quanh một lượt.
Chỉ vài giây đồng hồ, có người giơ bảng lên, đó chính là Trần Tử Nhiễm.
Thế là anh ta nhìn theo tầm mắt của cô.
3
Trên sân khấu, nhân viên đặt bức tranh được cuốn thành ống lên giá vẽ.
Nhân viên chầm chậm mở, mọi người nhìn thấy trong bức tranh màu9 nước mềm mại ấy là một bóng người cao lớn mờ ảo.
Vừa dứt lời, có người giơ bảng lên, nhưng vẫn là Trần Tử Nhiễm.
Lần này, cô nâng giá lên ba triệu.
Người chủ trì đang định gõ búa thì lại có người giơ bảng lên.

Năm triệu năm trăm ngàn!
Người chủ trì cất cao giọng.

Choang…

Người chủ trì gõ búa gỗ:
Bức tranh cuối cùng, ‘Gió’, người quyên tặng, Trần Tử Nhiễm, tác giả, Nhĩ Nhiễm, giá khởi điểm hai trăm ngàn, hiện tại có thể giơ bảng.

Phong Phi Dịch nhìn cô:
Chị dâu tự tay vẽ à?


Ừm… Lúc về thành phố Vân, rảnh quá nên chị quệt chơi vậy…

Phong Phi Dịch cười nói:
Thảo nào em lại nhận ra là anh Cả.


Hử?

Lúc này, người chủ trì đã hô đến tám triệu năm trăm ngàn, nhưng dường như cả hai vẫn chưa có ý định nhận thua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.