Chương 796: Cớ sao nhiễm phong trần (83)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1424 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Trần Tử Nhiễm dời tầm mắt, tiếp tục đi về phía thang máy.
Phong Phi Dịch đuổi theo ra tới nơi thì Trần Tử Nhiễm đã vào th8ang máy rồi.
Về điểm này, Nam Tử Yên nhận thức rất rõ, vậy nên cô và Phong Diệc Hành chỉ có thể dừng lại trước khi thân phận của bọn họ sáng tỏ. Thân phận ấy như một cụm gông xiềng đeo trên người bọn họ, cả đời cũng không thoát ra được.
Nhưng khi ấy, thực ra chị có cơ hội tới thành phố Phong mà?
Phong Phi Dịch nói.
Nam Tử Yên vừa nhìn theo bóng lưng anh ta, vừa lau miệng liên tục, chột dạ nhìn Thẩm Thiên Trường trên giường bệnh.
May mà không ai nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nếu người khác mà thấy cô bị đồ ngốc cắn một cái thì sẽ hủy hoại tiếng tăm lẫy lừng của cô mất.
Nghiêm Khoa hơi ngây ra.
Cô nói ai ngốc? Tôi ngốc? Tôi ngốc mà có thể cứu Phong Diệc Hành và em gái của cậu ta sao?
Trần Tử Nhiễm ra khỏi bệnh viện.
Thực ra cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không dám tùy tiện lượn lờ trên đường. Mặc dù tin tức về cô đang dần hạ nhiệt rồi, nhưng vẫn có không ít phóng viên đang phục sẵn ở cổng biệt thự Bộ trưởng.
Lúc trước nhà họ Nam không giống bây giờ, Nam Tử Yên có cơ hội rời khỏi nhà họ Nam.
Nam Tử Yên nhún vai:
Thì đó, chị không làm được. Tuy rằng chị thích Phong Diệc Hành thật, nhưng đối với chị, nhà họ Nam và lý tưởng quan trọng hơn. Chị không cam lòng ở bên Phong Diệc Hành cả đời. Nói thật, nếu có một người đàn ông đơn thuần như Trần Tử Nhiễm xuất hiện, chị cảm thấy chị cũng sẽ yêu anh ta, tiếc là Phong Diệc Hành may mắn hơn chị.
Thông minh thì đã sao, cũng là con gái thôi mà.
Nghiêm Khoa đắc ý ra khỏi phòng bệnh.
Vậy nên đáng đời anh ấy phải chịu đựng những gì đang xảy ra. Ngay từ khi tới nước M chị đã hỏi anh ấy là có nói với Trần Tử Nhiễm không. Anh ấy nói là không cần, bây giờ dẫn đến hậu quả như thế này, chỉ có thể trách anh ấy thôi. Hiện tại bọn họ đang mâu thuẫn với nhau, em giải thích cho anh ấy, đến sau này bọn họ lại có mẫu thuẫn, em định làm loa truyền lời cho bọn họ cả đời à?
Nam Tử Yên hiểu Phong Diệc Hành, người đàn ông ấy thông minh, lắm mưu nhiều kế, có mục tiêu rõ ràng, nhưng về mặt tình cảm thì lại ngốc nghếch như cái cọc gỗ.
Phong Phi Dịch ngừng cười:
Vậy em đi trước đây.
Ừm.
Phong Phi Dịch mím môi không nói gì.
Nam Tử Yên cũng không chờ anh ta trả lời:
Vì sao khi ấy chị lại yêu Phong Diệc Hành ấy hả? Bởi vì chị và anh ấy là cùng một kiểu người, anh ấy lắm mưu nhiều kế, chị cũng vậy, anh ấy có mục tiêu muốn hoàn thành, chị cũng có lý tưởng của riêng chị. Thực ra chị không hề cảm thấy bất ngờ khi anh ấy yêu Trần Tử Nhiễm, những người như bọn chị sống đủ mệt rồi, không cần một người giống mình ở bên cạnh nữa.
Đúng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Nam Tử Yên hừ lạnh một tiếng, đang định xoay người đi phần eo bị giữ lại.
Trần Tử Nhiễm nhìn trời, nếu bây giờ có cái hang động cho cô chui vào thì tốt biết bao.
Đang định kiếm bừa một khách sạn ngủ một giấc thì chuông điện thoại vang lên.
Phong Phi Dịch quay đầu nhìn cô ta:
Sao chị lại ở đây?
Chị sắp về thành phố Yên, muốn tới thăm Phong5 Phi Linh một lần.
Chưa kịp phản ứng gì, cô cảm thấy trên đỉnh đầu tối hẳn đi, tiếp đó, miệng bỗng cảm thấy đau đớn.
Nam Tử Yên giật mình, vội vàng đẩy Nghiêm Khoa ra.
Tôi có thể tiễn cô.
Không cần.
Sắc mặt của Nghiêm Khoa trở nên khó coi:
Nam Tử Yên, cô tưởng tôi thích cô thật hả? Cô đừng nghĩ quá nhiều!
Nam Tử Yên cười khẽ:
Tôi không quan tâm anh thích ai, nhưng có một điều tôi biết rất rõ, Phong Diệc Hành thích ngốc, không có nghĩa là tôi cũng thích.
Sau khi Phong Phi Dịch đi, Nam Tử Yên tới cửa phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường, chưa bước vào thì có người đã mở ra từ bên trong.
Nghiêm Khoa bước ra ngoài:
Tôi không phải kiểu đàn ông đơn thuần.
Vâng, chúc chị lên đường thuận lợi.
Nói xong, Phong Phi Dịch định xoay đi.
Trần Tử Nhiễm bắt máy, là Quý Như Phong, hội trưởng quỹ từ thiện.
Lúc trước Quý Như Phong nói là kế hoạch làm từ thiện của quỹ gần xong rồi, có một vài văn kiện cần cô tới ký tên, đồng thời bàn bạc xem tiếp theo sẽ sử dụng khoản tiền từ thiện như thế nào.
Anh ta không muốn Trần Tử Nhiễm có khúc mắc với Phong Diệc Hành, không muốn gây9 ra nhiều hiểu lầm hơn nữa, càng không muốn Trần Tử Nhiễm buồn bã đau lòng.
Nam Tử Yên cười:
Xem ra không có hiệu quả t6ốt rồi.
Khi ấy vì sao chị lại yêu anh Cả em?
Phong Phi Dịch hỏi.
Sao? Còn lo là chị không buông được anh ấy à?
Phi Dịch, đừng nhúng tay vào chuyện của Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm nữa, có một số chuyện để Phong Diệc Hành nói thì mới có hiệu quả. Đáng ra phải để Phong Diệc Hành giải thích chứ để người khác làm thay thì hiểu lầm sẽ càng sâu hơn. Điều mà Trần Tử Nhiễm quan tâm không phải suy nghĩ của chúng ta, trước đó chị đã nói điều ấy với em rồi mà.
Phong Phi Dịch nhíu mày:
Nhưng chị biết tính cách của anh Cả rồi đấy…
Phong Phi Dịch cười nhẹ:
Có lẽ chị có thể suy xét bác sĩ Nghiêm, anh ấy là một người đàn ông đơn thuần.
Sắc mặt của Nam Tử Yên lập tức trở nên khó coi:
Chị dâu cậu ra ngoài một mình lâu như thế mà không đuổi theo, cậu có chắc là mình sẽ tìm được cô ấy không?
Hôm nay cô về thành phố Phong à?
Nghiêm Khoa bỗng mở miệng nói.
Có việc?
Nam Tử Yên ngoáy lỗ tai:
Anh cứ nhất quyết phải nghĩ là mình thì tôi cũng không ngăn cản được.
Nghiêm Khoa cắn răng, tức tối nhìn cô. Tất cả mọi người đều nói Nam Tử Yên rất tinh tế, là cao thủ giao tiếp, nhưng anh ta chưa bao giờ cảm nhận được điều ấy. Kể từ khi quen biết nhau, cô nàng này chỉ biết nói kháy anh ta, không nể nang nhau chút nào.
Thấy anh ta định đuổi theo, Nam Tử Yên lên tiếng hỏi:
Phi Dịch, em nói với cô ấy rồi?
Bước chân c3ủa Phong Phi Dịch hơi khựng lại:
Vâng.
Cô che miệng, trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Khoa:
Nghiêm Khoa, mẹ kiếp, anh bị điên hả?!
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, Nghiêm Khoa không khỏi thoải mái. Bị bắt nạt bao nhiêu năm, rốt cuộc hôm nay anh ta cũng phản kích được một lần.
Nhìn dáng vẻ
sao cũng được
của Nam Tử Yên, Nghiêm Khoa càng nhìn càng tức.
Anh ta cảm thấy mình cần cho Nam Tử Yên biết thế nào là lễ độ!
Nam Tử Yên thản nhiên liếc nhìn anh ta:
Ồ.
Nói đoạn, cô đi lướt qua, vào trong phòng bệnh.
Thế là Nghiêm Khoa bước lên phía trước, đi thẳng tới trước mặt Nam Tử Yên rồi nhìn xuống cô.
Nam Tử Yên ngửa đầu nhìn anh ta, trước kia cô không hề phát hiện ra tên Nghiêm Khoa ngốc nghếch này cao như thế.
Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi, vốn Quý Như Phong vẫn luôn liên lạc với Phong Phi Dịch, không biết vì sao lại gọi điện thoại cho cô.
Khi chắc chắn rằng bên đó không có phóng viên, Trần Tử Nhiễm tới thẳng địa chỉ quỹ từ thiện của thành phố Phong.
Bởi vì từ thiện là một công việc khó xơi, vậy nên không được người ta coi trọng cho lắm, ngay cả trụ sở làm việc cũng là trong một tòa nhà nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.