Chương 828: Cớ sao nhiễm phong trần (111)


Trần Tử Nhiễm đang định mở miệng thì phần ngực lại ngứa dữ dội.

Cô vẫn đang nghe điện thoại đó, người đàn ông này đúng là không biết xấu8 hổ.

Trần Tử Nhiễm vất vả ghé người đi:
Tin tức… gì?


Đậu! Trần Tử Nhiễm, lúc này mà cô còn nghe điện thoại, cô có thể mặt dày hơn được nữa không?

Nói xong, cô nàn5g kia tắt máy luôn.
Nghe tiếng tắt máy, Trần Tử Nhiễm cạn lời, hít một hơi thật sau, sau đó vươn tay ra véo Phong Diệc Hành một cái thật mạnh.

Đang… ngủ.

9
Mấy giờ rồi còn ngủ, có ý thức được mình là phu nhân Bộ trưởng không?

Thịnh Lam vừa dứt lời thì nghe thấy giọng của một người đàn ông6 ở đầu bên kia.
Xem thử đến cuối cùng ai mới là người chết không yên thân.
Không đợi đầu bên kia trả lời, Trần Tử Nhiễm đã tắt máy trước, sau đó chặn số điện thoại ấy.
Cô không muốn con người đó phá hỏng tâm trạng của mình.

Đi đâu? Đi bao lâu?
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng hỏi.

Vẫn chưa quyết định, nhưng bên thủ đô gửi công văn mật tới, liên quan tới vấn đề đả kích nạn tham những, Bộ Kinh tế gắn liền với tài chính, vấn đề rất nghiêm trọng, anh phải đi xử lý.

Trần Tử Nhiễm cắn đũa, đây là lần đầu tiên Phong Diệc Hành nghiêm túc đề cập tới công việc của mình với cô.
Đọc những ngôn từ mắng chửi gay gắt ấy, Văn Ly tức đến mức ngất xỉu tại chỗ, đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều rồi.
Cô ta không hề do dự, cầm điện thoại gọi thẳng vào số của Trần Tử Nhiễm, nhưng ai ngờ con khốn ấy lại chặn số cô ta.
Văn Ly ra khỏi phòng, dưới nhà chỉ có quản gia.
Văn Ly gằn giọng chửi một tiếng, nhìn ra cổng chính nhà mình, đám phóng viên mới đi được hai ngày, hôm nay lại quay lại rồi.
Hôm nay, tin tức vừa bị tung ra là cô ta đã thuê luật sư đăng bài thanh minh, nhưng không một ai tin tưởng cô ta.
Trên mạng chỉ toàn những lời mắng nhiếc chửi rủa.
Biệt thự nhà họ Văn.
Văn Ly cầm chặt điện thoại, cô ta gọi lại vô số lần, nhưng không thể nào gọi được cho Trần Tử Nhiễm.

Con khốn!!!

Phong Diệc Hành bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng.

Hành động đả kích tham những lần này, bên bị liên lụy lớn nhất là nhà họ Văn.


Hử?

Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu lên, phát hiện ra hai đầu lông mày của anh như phủ một lớp băng.
Giọng nói cũng lạnh lùng tột độ.

Nhà họ Văn tận số rồi.


Giống với Viễn Thông và Ủy ban Điều tiết Chứng khoán của thành phố Vân lúc trước?

Phong Diệc Hành lắc đầu:
Không chỉ như thế, còn nghiêm trọng hơn nữa, đây là chính sách dành cho cả nước, hiện tại các địa phương đã bắt đầu hưởng ứng nhiệt tình rồi.

Trần Tử Nhiễm nhìn thức ăn trong đĩa:
Em đi cùng anh có được không?

Nhưng trên thực tế, từ lâu cô đã không còn là người đơn thuần nữa rồi.
Sau khi xảy ra chuyện của Bùi Tuấn Kiệt, trong nội tâm của cô cũng bắt đầu xuất hiện mặt tối.
Cô không biết Phong Diệc Hành có thất vọng hay không, nhưng cô không muốn nói dối.

Tối nay anh sẽ để em ngủ yên.

Trần Tử Nhiễm ngước mắt nhìn anh, đôi mắt như đang nói
em không tin
.

Tiểu Nhiễm, khoảng thời gian tới anh sẽ bận lắm, thậm chí không bài trừ khả năng phải đi công tác xa.

Cô mở tin tức giải trí, toàn là tin đăng ảnh khiếm nhã của Văn Ly.
Trần Tử Nhiễm lẳng lặng xem, khóe môi nhếch lên, tạo thành nụ cười lạnh.
Chuông điện thoại vang lên liên hồi.
Phong Diệc Hành bưng cơm ra, thấy cái đĩa trên bàn trống không rồi, cau mày nói:
Sao không để anh hâm nóng lại đã rồi hãy ăn?

Trần Tử Nhiễm bực bội:
Từ tối qua đến giờ em còn chưa uống ngụm nước nào nữa, ai thèm để ý là nóng hay nguội.

Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cô, Phong Diệc Hành cũng cảm thấy áy náy.
Cứ chạm vào Trần Tử Nhiễm là anh rất dễ mất khống chế.
Anh lẳng lặng đưa bát đũa cho cô:
Ăn trước đi.

Trần Tử Nhiễm cầm đũa, bây giờ cô mệt đến mức chẳng muốn nói năng gì cả.

Chú Viên, bao giờ bố tôi mới về?

Từ sáng đến giờ, cô ta không thể gọi được bố mình.
Lần trước, Văn Càn mất nửa ngày mới gỡ được tin tức về Văn Ly xuống, nhưng bây giờ bởi vì mất liên lạc nên scandal của cô ta nằm chễm chệ trên trang nhất suốt một ngày rồi.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn anh:
Anh xem tin tức hôm nay chưa? Ảnh là do em tìm người dàn dựng, cô ta hại em bị nhân dân cả nước sỉ vả, em cũng muốn cô ta thân bại danh liệt, em không phải người lương thiện đâu.

Cô luôn cảm thấy Phong Diệc Hành thích cô là bởi vì cô đơn thuần.
Thực ra rất nhiều người đều như thế, ví dụ như đám người yêu cũ của cô, ai cũng nói cô là một cô gái đơn thuần lương thiện.
Văn Ly ở đầu bên kia sắp phát điên rồi:
Con khốn! Đến lúc này rồi còn giả bộ, mày cứ chờ đó, tao sẽ khiến mày chết không yên thân!

Trần Tử Nhiễm gảy móng tay, thầm nghĩ, Văn Ly chẳng biết chửi bới gì cả, so với đám anti fans của Nhan Thuấn Hoa thì chẳng khác nào trình độ tiểu học.
Cô vừa gảy móng tay, vừa nhẹ nhàng mở miệng:
Được, tôi chờ.

Trần Tử Nhiễm nhìn dãy số lạ lẫm trên màn hình, trượt đến phím nghe máy.

Trần Tử Nhiễm, con khốn, là mày! Lần trước mày cố tình hãm hại tao, tin tức hôm nay cũng là do mày đăng! Người trong ảnh rõ ràng không phải là tao! Chính mày đã vu oan cho tao!

Mặc dù nghe ra được là ai, nhưng Trần Tử Nhiễm vẫn cố tình hỏi:
Cô là ai cơ?

Tiếc là không có tác dụng.

Lúc Trần Tử Nhiễm dậy thì đã là buổi chiều rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Phong Diệc Hành nhìn cô:
Nếu em đồng ý.

Trần Tử Nhiễm không nói gì nữa, cho đến lúc ăn xong, Phong Diệc Hành xoay người vào phòng bếp rửa bát.
Trần Tử Nhiễm ngồi trên xô pha xem ti vi.
Phong Diệc Hành rửa bát xong thì đi ra ngoài:
Vừa mới gọi điện với ai đấy?


Thịnh Lam.


Không phải cô ấy.


Mấy bức ảnh bêu rếu của Văn Ly đó, bị tung lên mạng rồi.


Ồ… Đ3ể tôi… đi xem…

Thịnh Lam cảm thấy giọng nói của Trần Tử Nhiễm hơi lạ:
Cô đang làm gì đấy, ấp a ấp úng?

Cô mắng thầm Phong Diệc Hành một tiếng rồi mới lê lết cái thân xác mệt mỏi bò dậy, vật vờ đi xuống dưới nhà, Phong Diệc Hành đang nấu cơm trong phòng bếp.
Trần Tử Nhiễm chẳng buồn ngó ngàng đến anh, thấy trên bàn ăn có mấy thứ ăn được, bèn ăn luôn.
Khá là ngon, chỉ có điều hơi nguội.
Quản gia khó xử nhìn cô ta:
Cô chủ, ông chủ không nói với tôi.


Văn Ly cắn răng, một lần nữa quay về phòng mình, cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại kia.


Nghĩ cách gỡ hết đống tin tức chết tiệt ấy cho tôi!


Đầu bên kia trào phúng:
Bố cô là Phó Bộ trưởng Bộ Văn hóa, gỡ tin tức mà còn cần tôi giúp hả?



Tôi không liên lạc được với ông ấy!
Văn Ly hét lên.


Vậy thì tôi cũng hết cách rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.