Chương 830: Cớ sao nhiễm phong trần (112)


Thịnh Lam gật đầu lấy lệ:
Đúng đúng đúng, cô đỉnh nhất.



Cô định ở thành phố Phong bao lâu?


Thịnh Lam liếc cô một cái:
Ở bao 8lâu kệ tôi, có bắt cô trả tiền phòng đâu.

Trần Tử Nhiễm không ngờ hôm nay anh về sớm như vậy, trong khoảng thời gian gần đây, thường phải hơn mười giờ tối anh mới tan ca, hơn nữa về đến biệt thự Bộ trưởng là còn phải làm việc đến khuya mới ngủ.
Trần Tử Nhiễm nghĩ tới lượng công việc khổng lồ ấy, thảo nào trông Phong Diệc Hành còn già hơn cả Trần Tử Mặc.
Cứ tiếp tục như vậy thì cô lo là Phong Diệc Hành sẽ hói đầu sớm mất thôi.
Có vẻ như Phong Diệc Hành không hiểu:
Cái gì?


Không có gì.

Trần Tử Nhiễm rất hoài nghi là miệng mình từng được
khai quang
.
Thế nên cô lén hỏi Phong Phi Dịch xem trong các thế hệ trước của nhà họ Phong có ai bị hói đầu không, Phong Phi Dịch nói là không thì cô mới yên tâm một chút.
Nhưng cô vẫn dặn Vu Cầm nấu canh dinh dưỡng tốt cho tóc, ngày nào cũng thúc Phong Diệc Hành uống.
Mặc dù hương vị của canh dinh dưỡng rất lạ, nhưng Phong Diệc Hành không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn uống.
Phong Diệc Hành siết chặt vô lăng, một ngày nào đó anh sẽ bị cô nàng này làm tức chết mất thôi.
Trở lại biệt thự Bộ trưởng, Vu Cầm vẫn chuẩn bị bữa tối cho Phong Diệc Hành.
Phong Diệc Hành yên lặng ăn tối, Trần Tử Nhiễm lại bưng bát canh kia tới.
25mg/100ml, được coi là lái xe trong tình trạng say rượu.
Thấy cảnh sát giao thông định viết giấy phạt, Trần Tử Nhiễm vội vàng mở cửa xuống xe.
Cô ngả vào xe, hô lên:
Chú cảnh sát, anh ấy không uống rượu, tôi mới là người uống.

Cảnh sát giao thông nhìn cô, tuy đã gặp tình huống như vậy nhiều rồi, nhưng dù sao đây là vợ chồng Bộ trưởng, vậy nên vẫn không khỏi mất tự nhiên.

Nếu trong miệng có cồn vì lý do tiếp xúc thì có thể sang bên kia súc miệng rồi tới kiểm tra lại.

Phong Diệc Hành không nói gì, xoay người lấy nước súc miệng trong xe, đi sang bên cạnh súc miệng.
Trần Tử Nhiễm bày ra vẻ mặt sâu xa:
Chắc không phải cô có ý với Ôn Dật Minh thật đấy chứ?
<3br>

Phụt…

Thịnh Lam phun ngụm rượu vang trong miệng ra. Lần trước
tình cờ
gặp nhau ở sân bay, cô đã cảm thấy quái lạ rồi, sau khi9 trở về thành phố Vân, Giám đốc bộ phận thị trường lại nói với cô là Tập đoàn Lăng Không muốn hợp tác với Dầu khí Thịnh Thiên.
Công ty c6ủa cô làm về ngành dầu khí, hợp tác cái khỉ gì với một tập đoàn thời trang? Thịnh Lam từ chối ngay không cần suy nghĩ.
Mới lái xe đi được mười phút thì gặp ngay cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn.
Mặc dù biển số xe chứng tỏ thân phận đặc biệt, nhưng Phong Diệc Hành vẫn bị kiểm tra đúng luật.
Phong Diệc Hành xuống xe, nghiêm túc để cảnh sát kiểm tra, thổi khí vào dụng cụ đo nồng độ cồn.
Sau khi súc miệng, kiểm tra lại thì đúng là không vi phạm.
Hai người quay lại xe, Trần Tử Nhiễm phát hiện ra tai Phong Diệc Hành đỏ ửng.
Thế là cô cố tình hỏi:
Anh nóng lắm à? Sao tai anh đỏ thế?

Phong Diệc Hành sửng sốt, bắt lấy tay của cô, sau đó tháo dây an toàn ra và nhoài tới…
Một lúc lâu sau, Trần Tử Nhiễm đỏ mặt nói:
Anh như vậy liệu có bị cảnh sát giao thông phạt vì lái xe uống rượu không?

Hiện tai trong miệng anh cũng có mùi cồn rồi.

Trần Tử Nhiễm, c5ô đang nhắc nhở tôi là tôi bị cô hại thảm đến mức nào, để tôi còn tính sổ với cô có đúng không?

Trần Tử Nhiễm chột dạ:
Ha ha, coi như tôi chưa nói.

Chín giờ tối, Phong Diệc Hành gọi điện tới.

Rốt cuộc trong đó có gì vậy?

Trần Tử Nhiễm còn chưa lên tiếng, Vu Cầm đã đáp lời:
Bộ trưởng, thứ này tốt cho tóc lắm đấy.

Phong Diệc Hành ngẩn người:
Em chê tóc anh ít à?

Trần Tử Nhiễm chào tạm biệt Thịnh Lam rồi vào thang máy xuống dưới tầng.
Ra khỏi khách sạn, xe của Phong Diệc Hành đang đậu ở cổng.
Trần Tử Nhiễm đi tới cạnh xe, phát hiện thấy hôm nay Phong Diệc Hành lái xe, cô tự giác mở cửa bên ghế phụ ra lên xe.

Sau này uống rượu ít thôi.
Phong Diệc Hành nói một câu cứng ngắc.
Trần Tử Nhiễm không nhịn được cười, sao trước kia cô không phát hiện ra Phong Diệc Hành đáng yêu thế này cơ chứ.

Bỏ rượu thì không được, nhưng anh có thể hôn em ít đi mà.

Trần Tử Nhiễm vừa lên xe, Phong Diệc Hành mở miệng:
Uống nhiều không?

Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn anh:
Không nhiều, em không say.

Nhưng nhìn góc nghiêng của Phong Diệc Hành, cô cảm thấy có thể mình vẫn hơi chuếnh choáng, bởi vì cô vô thức vươn tay ra xoa cằm anh.
Trần Tử Nhiễm chột dạ xua tay:
Không phải, không phải, em chê tóc em ít, để anh thử xem hiệu quả thế nào.


Phong Diệc Hành nghiêm túc nhìn cô:
Tóc em không ít.



Thật hả?
Trần Tử Nhiễm nương đó tiếp lời.


Ừm, không có tóc cũng đẹp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.