Chương 834: CỚ SAO NHIỄM PHONG TRẦN (116)



Tôi không hiểu cô đang nói gì, xin cô hãy tự trọng!



Ở thành phố Vân, cô và cô Thịnh là bạn tốt, sao lại không hiểu tô8i đang nói gì được? Giữa tôi và anh Ôn không có gì hết, vì sao các cô không cho tôi cơ hội giải thích?


Tiếng hô này củ3a Văn Ly không chỉ thu hút chú ý của phóng viên, mà ngay cả khách khứa trong phòng tiệc cũng nhao nhao kéo tới xem chuyện gì đa9ng xảy ra.
Trong đám đông, có người hét lên thất thanh.
Chỉ sau vài giây, dưới lầu vọng lên tiếng va đụng.
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng chạy tới vịn vào lan can, thấy Văn Ly nằm trên sàn đại sảnh, vẻ mặt đau đớn.
Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn đẩy phóng viên ra, nhưng vẫn bị bao vây chật ních.

Theo tôi được biết, giữa Tài chính Thiên Nhiên và Dầu khí Thịnh Thiên có quan hệ hợp tác mật thiết, phu nhân lại nói là chỉ gặp cô Thịnh vài lần, e rằng không được chính xác cho lắm đâu nhỉ?


Bởi vì Bộ trưởng Phong nên mối quan hệ giữa cô và cô Văn không tốt, cô Thịnh trả thù cô Văn, liệu có sự trợ giúp của cô hay không?

Nhân viên trong đại sảnh lập tức xúm lại.
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, bọn họ đang đứng ở khúc giữa của cầu thang từ tầng một lên tầng hai, không hẳn là quá cao, ít nhất nhảy xuống cũng không chết được.
Cô chỉ không ngờ là con ả Văn Ly này lại dám nhảy thật!
Đám phóng viên đang chờ sẵn ở cửa chính cũng đã phát hiện ra, nhao nhao kéo tới đây.

Chị dâu!

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, thấy Phong Phi Dịch đứng ở cửa chính từ lúc nào chẳng hay.

So với câu trả lời của tôi, hiện tại chẳng phải tính mạng của cô Văn mới là quan trọng nhất sao? Đừng quên cô Văn rơi vào bước đường này cũng có một phần công lao của các vị! Từ lâu đã nghe nói truyền thông của thành phố Phong lợi hại, chẳng lẽ tiếng tăm mà các vị tiền bối để lại cũng được dựng lên bằng mạng sống của người khác hay sao?!

Câu nói ấy của Trần Tử Nhiễm mang theo khí thế uy nghiêm, khiến đám phóng viên ở đây bất chợt im bặt lại.
Nhưng bọn họ chỉ yên tĩnh mấy giây mà thôi, thấy Trần Tử Nhiễm định đi, không ai chịu lùi lại một bước nào.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Lam đứng trước đám người đang vây xem.
Chẳng phải cô đã bảo Thịnh Lam đi rồi sao?
Thịnh Lam thản nhiên nhìn đám phóng viên:
Tôi chính là Thịnh Lam.

Bọn họ nhanh chóng vây quanh Trần Tử Nhiễm.

Phu nhân, xin hỏi cô Thịnh mà cô Văn nhắc tới có phải là vị hôn thê của Ôn Dật Minh không? Cô và cô Thịnh có quan hệ thế nào?


Phu nhân, vừa rồi cô Văn nói chuyện giữa cô ấy và anh Ôn chỉ là hiểu lầm, nhưng lại mất sạch danh tiếng vì bị cô Thịnh trả thù, cô là người biết chuyện, vì sao không đứng ra trợ giúp?

Chỉ vài ba câu là Trần Tử Nhiễm đã đẩy hết những lời lên án của Văn Ly về.
Văn Ly không ngờ Trần Tử Nhiễm lại dễ dàng đáp trả như thế, nhưng đó không phải kết quả mà cô ta muốn.
Cô ta nhìn Trần Tử Nhiễm, bỗng lùi về phía sau hai bước:
Có phải tôi phải chết thì các người mới chịu tin tưởng tôi không?

Văn Ly chỉ vào đám người xung quanh:
Hôm nay, các người chính là kẻ đã dồn tôi vào đường cùng!

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Văn Ly bỗng ngả người xuống lan can cầu thang.

A…


Phu nhân, cô thấy thế nào về hành động lấy cái chết để thanh minh của của cô Văn? Cô đã nghĩ tới kết quả này bao giờ chưa? Liệu có cảm thấy áy náy vì chuyện đó không?


Những câu hỏi chói tai mang hàm ý chỉ trích đổ dồn vào Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm nhìn chòng chọc vào tên phóng viên vừa đặt câu hỏi, cố gắng nhẫn nhịn:
Lát nữa tôi còn có chuyện phải làm, xin hãy tránh ra.

Phóng viên không nhúc nhích gì, hai phe giằng co với nhau.

Các người muốn hỏi gì thì có thể hỏi tôi!
Đằng sau bỗng vọng tới một giọng nói.
Chỉ cần một chuyện được khẳng định là sự thật thì chuyện thì hai cũng rất thuận lợi, không chỉ rửa sạch tiếng xấu của mình, mà còn tiện thể lôi cả Trần Tử Nhiễm và Thịnh Lam vào.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh trong lòng, Văn Ly tính hay đó, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để mặc cho người ta xoay như chong chóng.

Cô Vân, tôi rất thông cảm với những gì mà cô gặp phải, nhưng tôi và cô Thịnh thật sự chỉ có quan hệ về phương diện làm ăn, nếu cô gặp khó khăn trong vấn đề liên lạc với cô ấy, đợi lát nữa trở về tôi sẽ gọi điện thoại đồng nghiệp làm trong Tài chính Thiên Nhiên, xem có thể liên lạc giúp cô được không, cô thấy thế nào?

Trần Tử Nhiễm rảo bước đi tới trước mặt anh ta:
Phi Dịch, chị và Vưu Mạn ngồi xe của biệt thự Bộ trưởng về trước, em vào đưa Thịnh Lam đi.

Phong Phi Dịch hơi do dự.

Đi mau lên!
Trần Tử Nhiễm quát một tiếng.
Trần Tử Nhiễm bình phục nỗi lòng:
Vưu Mạn, gọi xe cứu thương đi mau lên!

Trong mắt Vưu Mạn lóe lên sự tàn độc, thoáng cái đã biến mất:
Phu nhân, người của khách sạn đã gọi rồi.

Đám đông đằng sau cũng hoàn hồn lại, những phóng viên được mời tới tham gia tiệc cảm ơn nhanh chóng chuyển chủ đề, ai cũng biết tin tức Văn Ly nhảy lầu có giá trị hơn hẳn bữa tiệc này.
Thứ nhất, chuyện cô ta chen chân vào giữa Ôn Dật Minh và Thịnh Lam chỉ là hiểu lầm.
Thứ hai, những bức ảnh nóng trên mạng là giả, Thịnh Lam muốn trả thù Văn Ly nên mới sai người làm ra.
Mà Trần Tử Nhiễm lại là bạn tốt của Thịnh Lam.
Vưu Mạn đứng chắn trước mặt Trần Tử Nhiễm:
Cô Vân, cho dù giữa cô, anh Ôn và cô Thịnh có hiểu lầm gì thì cũ6ng là chuyện của ba người các cô, không liên quan gì tới phu nhân nhà chúng tôi, cô cần gì phải làm khó cô ấy!

Văn Ly 5khóc lóc giàn giụa:
Các cô có biết khoảng thời gian vừa qua tôi khổ sở thế nào không? Anh Ôn đi nước ngoài, cô Thịnh hiểu lầm quá sâu về tôi, thậm chí còn hãm hại tôi, sai người đăng những bức ảnh bêu rếu kia lên mạng, hủy hoại thanh danh của tôi. Vì sao các cô không cho tôi cơ hội giải thích đã phán quyết án tử hình cho tôi rồi?

Những lời nói của Văn Ly bao hàm hai nghĩa.

Cô Vân, tôi không hiểu ý của cô.

Văn Ly lùi về phái lan can:
Hôm nay, Văn Ly này dùng mạng thề, tôi tuyệt đối không chen chân vào tình cảm giữa anh Ôn và cô Thịnh, tôi không có lỗi với bất cứ ai.

Trần Tử Nhiễm nhìn hành động của cô ta, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Đám phóng viên nhìn cô ta một lượt rồi mới ngừng bao vây Trần Tử Nhiễm, xoay người ập về phía Thịnh Lam.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, đi thẳng xuống dưới sảnh, ra khỏi cửa chính.
Một chiếc xe cứu thương chạy tới, Trần Tử Nhiễm chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới Văn Ly.

Vâng, vậy chị cẩn thận đấy.


Nói xong, Phong Phi Dịch vào trong khách sạn.


Xe đâu?
Trần Tử Nhiễm hỏi Vưu Mạn.


Tôi bảo tài xế chờ ở bãi đỗ xe bên cạnh.



Gọi điện cho tài xế, bảo anh ta tới cửa sau khách sạn, chúng ta sẽ đi theo lối đó.
Trần Tử Nhiễm ra lệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.