Chương 847
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 2234 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Quản gia trong biệt thự nhà họ Văn nhìn thấy Tiêu Ngang, vội vàng đi mở cửa.
Cả đoàn người kéo vào, Phong Diệc Hành và Tiêu8 Ngang vào phòng khách ngồi xuống, người của Ban kỷ luật bắt đầu tiến hành kiểm tra biệt thự.
Quản gia hoảng hốt trước tìn3h cảnh ấy:
Bộ trưởng Tiêu, chuyện này là sao vậy? Lâu lắm rồi ông chủ nhà chúng tôi không về, tôi cũng không liên lạc được với ôn9g ấy.
Chỉ có một nhân viên ở quầy lễ tân, đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, đang ngồi chống cằm ngủ gật.
Sử Kiện bước tới, gõ mấy cái vào bàn.
Nghe tiếng tiếng động, nhân viên mở mắt ra, quay đầu sang thì nhìn thấy người đứng trước quầy, vội vàng tươi cười đứng lên:
Chào anh, anh đặt phòng đúng không?
Vưu Thương thầm thở dài một hơi, vừa rồi anh ta thật sự rất lo rằng Phong Diệc Hành sẽ bảo anh ta tới huyện Lâm Vân ngay lập tức.
Mưa to thế này, huyện Lâm Vân nằm ở khu vực hẻo lánh, ban đêm càng khó đi hơn.
Xe lái tới biệt thự Bộ trưởng, Phong Diệc Hành cầm bức tranh xuống xe.
Văn Ly lại nhìn sang Tiêu Ngang:
Chú Tiêu, bố tôi đâu? Các chú vô duyên vô cớ xông vào nhà, bố cháu tuyệt đối sẽ không cho phép các chú làm thế!
Tiêu Ngang bước mắt nhìn cô ta:
Cô Văn, e rằng Phó Bộ trưởng Văn… không về được đâu.
Văn Ly bỗng chốc sững người:
Ý chú là sao?
Văn Ly như muốn phát điên:
Phong Diệc Hành! Tôi chỉ hủy bỏ hôn ước với anh thôi, anh cần gì phải trả thù tôi đến mức ấy?
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành lạnh lùng tột độ:
Cô vốn không phải người mà tôi muốn lấy, sao phải trả thù?
Văn Ly không kiềm chế được cơn giận, hận đến mức muốn xé xác anh:
Vậy vì sao anh lại hãm hại bố tôi, hãm hại nhà họ Văn!
Trong cái hộc dưới gầm giường tôi.
Cô ta vừa dứt lời, Vưu Thương đi lên tầng.
Có lẽ, từ lâu Văn Ly đã biết trước sẽ có một ngày như thế, biết người đàn ông này sẽ tới lấy bức tranh ấy đi, vậy nên ngay từ đầu đã giấu nó kỹ đến vậy.
Quản gia, có người tự ý xông vào nhà dân, lập tức báo cảnh sát, báo cảnh sát mau lên!
Văn Ly khập khiễng vịn vào lan can đi xuống dưới nhà.
Tuy rằng ở bệnh viện hơn một tháng, nhưng cô ta vẫn chưa khỏi hẳn, vậy nên đi lại vẫn rất bất tiện.
Văn Ly sốt sắng quát lên với quản gia:
Tôi bảo ông báo cảnh sát, ông không nghe thấy sao?
Đừng phí công nữa!
Tiêu Ngang đứng lên.
Ông ta ra hiệu cho trợ lý, trợ lý đi tới trước mặt Văn Ly, lấy ra công văn mà bên thủ đô ban bố, đưa tới trước mặt cô ta.
Rốt cuộc, trong biệt thự nhà họ Văn vắng vẻ cũng vọng ra tiếng khóc thê lương.
Phong Diệc Hành và Vưu Thương lên xe.
Bây giờ cô ấy đang ở đâu?
Phong Diệc Hành bỗng mở miệng hỏi.
Vưu Thương nhìn anh qua gương chiếu hậu, đây là lần đầu tiên Phong Diệc Hành hỏi đến tung tích của Trần Tử Nhiễm suốt mấy ngày qua.
Vưu Thương lấy điện thoại ra kiểm tra.
Tôi biết rồi.
Vưu Thương tắt máy, thở dài một hơi trong lòng, nghĩ xem ngày mai phải kiếm lý do gì để giải thích với đám cấp dưới về chuyện Phong Diệc Hành đổi ý đột xuất. Lẽ nào lại nói với bọn họ, Bộ trưởng nhớ vợ không chịu nổi, không có tâm trạng đâu mà làm việc?
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, một chiếc xe MPV màu đen đã dừng lại trước cổng một khách sạn ở huyện Lâm Vân.
Thời khắc anh xoay người đi, ống quần bị túm lấy.
Phong Diệc Hành, tôi đã đưa tranh cho anh rồi, anh có thể tha cho bố tôi không?
Giọng nói của Văn Ly gần như cầu xin.
Phong Diệc Hành ngoái đầu nhìn cô ta, không nói một câu nào, trong ánh mắt mang theo sự uy hiếp lạnh lùng.
Người của Ban Kỷ luật nhìn quanh gian phòng và đám người giúp việc:
Ba ngày sau, tòa nhà này sẽ bị niêm phong, xin hãy phối hợp với chúng tôi, mau chóng rời khỏi đây.
Đám giúp việc nghe vậy, cuống quýt chạy về phòng mình.
Không thể nào, chuyện này là giả, nhất định là thế! Các người đang cố ý diễn kịch, tôi muốn báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!
Vừa nói, cô ta vừa thò tay vào túi lấy điện thoại, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Vưu Thương bước từ ngoài vào:
Cô Văn, nếu mối quan hệ thân thiết giữa cô và Hạng Quân không lộ ra thì bên thủ đô cũng không thể tìm ra bằng chứng phạm tội của Văn Càn, muốn trách thì hãy trách chính cô đi.
Văn Ly sững sờ:
Hạng Quân…
Đúng thế, Hạng Quân là người phụ trách Trung tâm Điện ảnh của thành phố Phong, bố cô kiếm chác được không ít từ tay anh ta.
Phong Diệc Hành vẫn nhíu mày:
Sao lại lâu như thế?
Huyện Lâm Vân không phải đô thị lớn, chỉ có thể lái xe đi thôi.
Vưu Thương giải thích.
Phong Diệc Hành im lặng một lúc lâu.
CỚ SAO NHIỄM PHONG TRẦN (128)
Hiển nhiên Phong Diệc Hành đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
Tôi hỏi lại một lần nữa, bức tranh đang ở đâu?
Nước mắt Văn Ly lăn dài:
Vậy nên, anh tới đây là vì bức tranh ấy?
Nhưng hiện tại, cô ta chẳng khác nào hạt bụi, còn anh thì cao xa không thể với tới.
Bức tranh của phu nhân tôi ở đâu?
Đây là cơ hội cuối cùng mà Phong Diệc Hành cho cô ta.
Phong Diệc Hành, nếu tôi trả bức tranh ấy lại cho anh, anh có thể tha cho bố tôi được không?
Phong Diệc Hành hơi khựng lại:
Cô không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi.
Văn Ly đứng lên, cất bước đi tới sau lưng bọn họ, sau đó chậm rãi quỳ xuống đất.
Phong Diệc Hành ngồi trên xô pha ở phòng khách, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên.
Văn Ly nhìn anh, rồi lại nhìn Tiêu Ngang và đám người lạ mặt đang lục soát nhà mình, tức giận bước tới:
Phong Diệc Hành, anh tới nhà tôi làm gì?
Phong Diệc Hành không đáp lời.
Phong Diệc Hành không trả lời.
Văn Ly bỗng cười phá lên, có chút gì đó điên cuồng:
Phong Diệc Hành, bức tranh ấy là do tôi bỏ tiền ra mua, là đồ của cá nhân tôi, anh đừng hòng có được nó!
Phong Diệc Hành nhíu mày lại.
Trước kia, Văn Ly đã từng nhìn thấy công văn được mã hóa ở trong phòng làm việc của Văn Càn, vậy nên cô ta biết nó không phải là giả.
Khi đọc hết nội dung trong đó, cô ta ngã khuỵu xuống đất, trực tiếp ngất xỉu.
Không biết bao lâu sau, Văn Ly từ từ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên xô pha ở phòng khách.
Chắc hẳn hiện tại phu nhân đang ở… huyện Lâm Vân.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Tới đó cần bao lâu?
Vưu Thương nhìn cơn mưa rào bên ngoài:
Đại khái khoảng bảy, tám tiếng?
Một đám người lạ mặt bỗng xông vào biệt thự, Văn Ly tức điên lên.
Nhưng khi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, cô ta không khỏi sửng sốt.
Phong Diệc Hành?
Tiêu Ngang nói một cách lạnh nhạt:
Đương nhiên là tôi biết ông ta không ở nhà, hôm nay chúng tôi tới cũng không ph6ải để tìm ông ta.
Quản gia nhìn Tiêu Ngang với vẻ mặt khó xử, sau đó lại nhìn Phong Diệc Hành:
Vậy ý của các anh là sao?5 Còn dẫn theo nhiều người như thế, các anh định làm gì?
Quản gia vừa dứt lời, một giọng nói vọng tới từ trên tầng.
Sử Kiện định xuống xe mở cửa xe cho Phong Diệc Hành, nhưng anh đã mở ra trước rồi.
Huyện Lâm Vân là một huyện nghèo khó, tình trạng của khách sạn không hẳn là tốt.
Ở đại sảnh không có điều hòa, chỉ có chiếc quạt trần đang thổi vù vù, Sử Kiện vào được hai phút là cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Vưu Thương lên tiếng:
Tiền mà cô tiêu là tiền mà Văn Càn kiếm được bằng thủ đoạn bất chính, sao lại là đồ của cô? Mau giao bức tranh ra đây, chúng tôi rất bận, không có thời gian đôi co với cô.
Nếu muốn Văn Càn bớt chịu khổ, thì trả bức tranh lại cho tôi.
Phong Diệc Hành chậm rãi nói, mỗi chữ đều mang theo sự uy hiếp.
Văn Ly nắm chặt đấm:
Phong Diệc Hành, anh hại tôi mất đi tất cả, anh cho rằng tôi sẽ sợ lời uy hiếp của anh sao?
Phong Diệc Hành liếc nhìn cô ta một cái rồi đứng lên.
Hai người cất bước đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi phòng khách…
Khoan đã!
Phong Diệc Hành, coi như tôi cầu xin anh, xin anh hãy bỏ qua cho bố tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên mơ mộng làm chủ mẫu, không nên hãm hại Trần Tử Nhiễm. Anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi có thể xin lỗi Trần Tử Nhiễm, nói hàng trăm hàng ngàn lần cũng được, xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Văn, được không?
Phong Diệc Hành xoay người, nhìn cô ta từ trên cao xuống.
Đã có lúc, Văn Ly cho rằng mình mới là người có thân phận cao hơn.
Người của Ban Kỷ luật ở bên cạnh mở miệng nói:
Văn Càn bị tình nghi lạm dụng chức vụ và quyền hạn vì lợi ích cá nhân, số tiền nhận hối lộ quá lớn, bị các ban ngành liên quan bắt giữ điều tra. Hôm nay chúng tôi tới đây để kê khai tịch thu tài sản của nhà họ Văn.
Nghe vậy, gần như Văn Ly không thể đứng vững được:
Không thể nào, bố tôi không thể làm ra chuyện ấy được, nhất định là các người nhầm rồi!
Cô Văn, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng trình tự thôi, muốn biết chi tiết cụ thể thì cô chờ thông báo chính thức đi.
Văn Ly trợn to mắt nhìn Vưu Thương và Phong Diệc Hành, cả người như sắp sụp đổ:
Thì ra là các người, là các người làm, tôi không biết Hạng Quân nào hết, chính các người đã bỏ thuốc tôi!
Hôm đó tâm trạng không tốt, cô ta tới một quán bar uống rượu, có một người đàn ông tới bắt chuyện với cô ta. Cô ta không nhớ những chuyện xảy ra sau đó nữa, chỉ biết khi tỉnh lại, cô ta đang nằm trong khách sạn, quần áo cũng được mặc lại rồi.
Vậy nên cho dù Trần Tử Nhiễm đưa ra được video thì cô ta cũng không thừa nhận người đó là mình, bởi vì trong tiềm thức của cô ta, hôm đó không hề xảy ra chuyện gì hết.
Thông báo tạm hoãn hành trình ngày mai, tôi không tới Bộ Kinh tế.
Vưu Thương sợ đến mức suýt thì nhảy ra khỏi xe:
Cậu định đi thật đấy à?
Ừm, cậu không cần đi theo, tôi bảo Sử Kiện đi cùng.
Phòng khách rất yên tĩnh, Văn Ly gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.
Cô ta cảm thấy mơ hồ, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng nhìn bốn phía xung quanh, mọi thứ đồ có giá trị trong nhà đều đã bị dán giấy niêm phong, như đang nhắc nhở cô ta rằng đó không phải là mơ.
Một lát sau, Vưu Thương quay trở lại, mang theo khung hình được bọc trong túi vải.
Phong Diệc Hành nhìn về phía Vưu Thương, anh ta gật đầu, ý bảo đúng là thứ anh muốn.
Phong Diệc Hành rút ánh mắt về.
Văn Ly gắng gượng ngồi dậy, rốt cuộc cũng phát hiện ra ngoài bản thân cô ta thì còn có một người khác đang ngồi trong phòng khách.
Phong Diệc Hành ngồi đối diện với cô ta, bầu trời bên ngoài âm u, Văn Ly không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.
Tranh ở đâu?
Vưu Thương nhìn anh vào trong biệt thự rồi mới lái xe rời khỏi đó.
Nhưng mới đi được nửa tiếng, chuông điện thoại lại vang lên.
Vưu Thương nghe máy.
Văn Ly vô thức buông tay ra.
Phong Diệc Hành quay đi, cùng Vưu Thương đi ra ngoài.
Văn Ly nhìn theo bóng lưng anh, đến tận khi khuất hẳn ở cửa ra vào.
Cô ta không tin sự trong trắng của mình cứ thế bị đánh mất.
Cô ta không tin!
Chương 128
Rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi tới đây.
Văn Ly siết chặt nắm đấm:
Phong Diệc Hành, có phải là anh không? Có phải anh đã hãm hại bố tôi, hãm hại nhà họ Văn hay không?
Phải thì sao? Không phải thì sao?
Không, tôi tới tìm người.
Nhân viên quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, đơ ra mất một lát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.