Chương 866: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (12.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1301 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Lục Chi Lộ ngáp một cái:
Tối qua chị tôi sinh con, tôi ở bệnh viện cả đêm.
Thế thì cô lại có thêm một cháu trai rồi?
Lâm Hoa cầm bệnh án, vội vàng trốn ra ngoài.
Lục Chi Lộ trợn trắng mắt:
Chán chết.
Những bạn khác đều có mẹ, lúc các bạn ấy bị bệnh thì đều có mẹ chăm sóc, cô bé cũng muốn có mẹ.
Cô chính là mẹ của cháu!
Lục Chi Lộ nói nghiêm túc.
Rốt cuộc Lục Thiển Thiển cũng nở nụ cười, giọng nói khe khẽ mềm mại:
Mẹ ơi, Thiển Thiển nhớ mẹ lắm…
Lục Chi Lộ phải kìm nén tột độ mới không để mình rơi nước mắt.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cô, Phạm Tiêu cảm thấy không đành lòng:
Bác sĩ Lục, chi bằng tôi ở lại đây chăm sóc cô bé thay cô một lúc?
Lục Chi Lộ mỉm cười:
Thật sự không cần đâu, tôi biết Trần Tử Mặc là người chỉ biết làm việc, anh bỏ bê công việc tới đây, anh ấy sẽ nổi cáu mất.
Đến buổi chiều, lúc tới hai giờ, Lục Chi Lộ khám xong bệnh nhân thứ ba, chuẩn bị đón tiếp bệnh nhân cuối cùng thì điện thoại vang lên, là giáo viên trường mầm non của Thiển Thiển.
Lục Chi Lộ bắt máy.
Thấy cô mặc áo blouse trắng, tấm thẻ trước ngực viết bệnh viện Hi Nhân, nên bác sĩ không bắt cô ra ngoài.
Cháu bị viêm dạ dày cấp tính, hiện tại kèm theo triệu chứng sốt, tôi sẽ tiến hành hạ nhiệt cho cháu trước.
Bác sĩ mở miệng nói.
Đau đâu chọc nấy, mở miệng ra là nói trúng vào nỗi đau của c6ô.
Cô thản nhiên lườm cậu ta một cái:
Một mình tôi sinh thế nào được? Sinh với cậu à?
Cháu gái.
<8br>
Vậy cũng tốt, Thiển Thiển sẽ có thêm bạn.
Trên mặt Lục Chi Lộ cũng không giấu được sự vui mừng:
Đúng thế, Thiển Thiển luôn nói muốn3 có em gái.
Buổi trưa ăn cơm xong, Thiển Thiển vẫn rất bình thường, không biết vì sao đến chiều tự nhiên lại…
Không đợi cô giáo nói xong, Lục Chi Lộ đã xông vào phòng cấp cứu.
Mặc dù đang mê man, nhưng nghe thấy giọng của Lục Chi Lộ, Lục Thiển Thiển vẫn mở miệng gọi khẽ.
Lục Chi Lộ vội vàng đi tới bên cạnh, vươn tay ra đỡ đầu cô bé.
Lục Chi Lộ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé:
Cô không giận, chỉ cần Thiển Thiển khỏi bệnh là cô sẽ không giận.
Lục Thiển Thiển mở hờ mắt:
Cô ơi, Thiển Thiển có thể gọi cô là mẹ được không?
Lục Chi Lộ tắt máy, cầm chìa khóa xe lao ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, Lâm Hoa vừa dẫn bệnh nhân tới.
Lục Chi Lộ sững người, nhớ tới chuyện hôm qua cả cô và Lục Thiển Thiển đều dính mưa.
Nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, nỗi tự trách trong lòng Lục Chi Lộ lên đến đỉnh điểm.
A lô, cô Lục, không biết vì sao Thiển Thiển nhà các cô tự nhiên nôn mửa đi ngoài, chúng tôi đang chuẩn bị đưa cô bé tới bệnh viện gần nhất…
Tôi sẽ tới ngay!
Lâm Hoa sợ hết hồn, mặc dù Lục Chi Lộ rất đẹp5, nhưng cậu ta chỉ kính trọng cô thôi, coi cô là thần tiên, hoàn toàn không dám trêu ghẹo.
Ha ha, coi như em chưa nói gì…
Cô ơi, Thiển Thiển không muốn uống canh gừng, vậy nên đã lén đổ canh gừng đi, cô đừng giận…
Nghe cô bé nói vậy, Lục Chi Lộ lại cảm thấy xót xa. Trước kia có một lần, bởi vì thím Trương cho Lục Thiển Thiển ăn kẹo, Lục Chi Lộ đã trách móc thím ấy. Lục Thiển Thiển nói như vậy, chắc là lo rằng cô sẽ quở trách thím Trương.
Bác sĩ Lục, vừa rồi cô giáo của Thiển Thiển gọi cho tôi, nói rằng Tiểu Thiển Thiển bị bệnh.
Lục Chi Lộ nhìn ra được rằng Phạm Tiêu thật lòng yêu quý và quan tâm Lục Thiển Thiển, cô cũng thấy cảm kích.
Khoảng thời gian trước anh ta thường xuyên đi đón Lục Thiển Thiển, cô giáo mầm non biết anh ta, vậy nên khi Lục Thiển Thiển ngã bệnh, cô giáo đã gọi cả cho anh ta. Mới đầu Phạm Tiêu bận nên không nghe, sau đó thấy cuộc gọi nhỡ mới gọi lại.
Trợ lý Phạm, anh về công ty làm việc đi, để tôi chăm sóc Thiển Thiển là được.
Trong lúc nói, Lục Chi Lộ đã chạy ra khỏi phòng.
Lâm Hoa thở dài một hơi, Lục Chi Lộ giỏi toàn diện, nhưng cứ đụng tới chuyện của Lục Thiển Thiển là không giữ nổi bình tĩnh.
Từ lúc Lục Thiển Thiển một tuổi, cô đã nuôi cô bé rồi, chưa một lần nào để Lục Thiển Thiển sinh bệnh vì sự sơ sót của bản thân như lần này.
Cô ơi…
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu một ngày làm việc.
Bởi vì hôm qua bị cảm lạnh nên mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ đã xử lý rồi, anh đừng lo quá.
Phạm Tiêu thở phào một hơi:
Vậy là tốt rồi.
Cô định đi đâu vậy…
Nhắn trưởng khoa khám thay tôi, Thiển Thiển bị bệnh, tôi phải đi xem thế nào.
Nghe cô nhắc nhở như vậy, Phạm Tiêu mới nhớ ra vừa rồi mình đang chuẩn bị tài liệu họp đột xuất mà Trần Tử Mặc yêu cầu, hình như sắp tới giờ họp rồi thì phải.
Phạm Tiêu bắt đầu tưởng tượng ra biểu cảm khó coi của Trần Tử Mặc.
Vậy được rồi, nếu cần gì thì bác sĩ Lục cứ gọi cho tôi nhé.
Được, không thành vấn đề, anh mau về đi.
Lục Thiển Thiển ngoan ngoãn suốt cả quá trình, không khóc lóc gì cả.
Sau khi thuốc hạ sốt bắt đầu ngấm, cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chưa tới mười lăm phút, Lục Chi Lộ đã lái xe tới bệnh viện gần trường mầm non.
Ngoài phòng cấp cứu, cô giáo của Lục Thiển Thiển đang chờ ở đó.
Trong phòng có mấy người, nhưng chẳng một ai có sức chiến đấu.
Lục Chi Lộ ngồi suy nghĩ vẩn vơ một lúc trong phòng khám, bệnh nhân đã hẹn đầu tiên tới khám.
Có đôi khi, ông trời sẽ tàn nhẫn với một người như thế, ví dụ như Lục Chi Cửu, ví dụ như Lục Thiển Thiển.
Lần này Lục Thiển Thiển bị bệnh quá nặng, bác sĩ đề nghị truyền nước cho cô bé, đồng thời dùng thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm.
Lục Chi Lộ bước nhanh tới trước mặt cô ấy:
Thiển Thiển bị sao vậy?
Thấy cô đỏ bừng cả mặt, cô giáo kia đoán ngay ra là cô chạy tới.
Lâm Hoa nói đầy ẩn ý:
Vì sao cô không suy xét đến việc tự sinh một đứa?
Ngay từ đầu Lục Chi Lộ đã không che giấu chuyệ9n thích Trần Tử Mặc, khoảng thời gian qua, tất cả mọi người trong khoa đều biết.
Lục Chi Lộ đắp chăn cẩn thận cho cô bé rồi mới đứng lên, đi tới cửa thì thấy Phạm Tiêu bước ra khỏi thang máy.
Nhìn thấy Lục Chi Lộ, Phạm Tiêu vội vàng chạy tới trước mặt cô.
Viêm dạ dày cấp tính? Tôi vẫn luôn chú ý chuyện ăn uống của cháu, sao lại bị viêm dạ dày cấp tính được?
Lục Chi Lộ không thể tin nổi.
Ai nói với cô bị viêm dạ dày cấp tính thì nhất định là bởi vì ăn thực phẩm không sạch?
Phạm Tiêu lại chạy thục mạng ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng lúc về đến Tập đoàn Trừng Phong thì vẫn muộn mười phút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.