Chương 869: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (13.2)


Đến tận khi Lục Chi Lộ bình ổn lại, Trần Tử Mặc mới buông tay cô ra.

Một người đi trước, một người theo sau.
8

Trần Tử Mặc, đừng đi nhanh quá được không?


Cô không theo kịp anh.
Bởi vì Tập đoàn Trừng Phong có hợp tác với Tập đoàn Diệp Thị nên Trần Tử Mặc cũng biết Diệp Lăng Nam.
Lần trước anh cũng tới dự đám cưới của Diệp Lăng Nam, vậy nên mới gặp Lục Thiển Thiển.

Cô không mệt à?

Lục Chi Lộ giơ tay với anh ta:
Quản lý Chu, hôm nay tôi tới để uống một ly thôi, không có chuyện gì khác.

Chu Hạo gật đầu:
Hay là tôi bảo bọn họ dẫn cô tới phòng riêng?


Không cần, ở đây là được rồi, anh sai người mang rượu cho tôi là được. À phải rồi, tôi chưa ăn cơm, hay là anh bảo bọn họ tiện thể pha cho tôi một bát mì đi?

Nhìn dàn ly xếp đằng trước, cô càng ăn hăng hơn, như chuẩn bị lên chiến trường.
Nhưng chưa ăn xong thì cô bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào.
Lục Chi Lộ hơi sững sờ, chẳng phải người đàn ông này đi rồi sao?
Lục Chi Lộ đứng lên, chống tay vào mặt bàn, kề sát vào người anh.
Trần Tử Mặc vô thức ngả ra sau, dường như đang phòng ngừa trường hợp Lục Chi Lộ nhân cơ hội
sàm sỡ
mình như hai lần trước.
Lục Chi Lộ nhìn vẻ mặt phòng bị của anh, bỗng cong môi cười:
Anh Trần, xem ra anh hiểu rõ tiêu chuẩn để được nước lấn tới đấy nhỉ.

Cô đẩy bát mì sang một bên, sau đó cầm ly rượu trên bàn lên, đặt trước mặt mình và Trần Tử Mặc, sau đó mới rót đầy rượu.

Nếu không an toàn, chi bằng anh ở đây với tôi?

Trần Tử Mặc nhìn ly rượu trước mặt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng:
Lục Chi Lộ, đừng được nước lấn tới.

Hiển nhiên Trần Tử Mặc không địn3h đáp lời cô, bước chân cũng không chậm lại.
Lục Chi Lộ khẽ cắn răng, chạy thẳng tới sau lưng anh rồi túm lấy vạ9t áo anh.
Bị kéo như thế, Trần Tử Mặc buộc phải đi chậm lại.
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn anh:
Đêm nay có mẹ tôi trông Thiển Thiển rồi, vậy nên tôi có thể tự do một đêm.

Trần Tử Mặc khởi động xe.

Dạ Mị là hộp đêm của anh rể Năm.


Hả?

Trần Tử Mặc không nói gì nữa, đưa Lục Chi Lộ tới nơi mà cô muốn đi.
Đưa tới nơi là anh cũng được về nhà.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Diệp Lăng Nam, cô không cần lo lắng gì hết.

Được, để tôi chuẩn bị cho cô.

Chu Hạo đi được một lát, nhân viên phục vụ bưng rượu tới cho Lục Chi Lộ.
Cô hơi ngạc nhiên vì nồng độ cồn của rượu
Đây là rượu mà quản lý Chu chuẩn bị cho tôi à?

Nhân viên cười nói:
Đúng thế, cô Sáu, nồng độ cồn của loại rượu này không cao, cô có thể uống cả đêm.

Được rồi, Lục Chi Lộ không nói gì nữa.

Vì sao?

Trần Tử Mặc đánh mắt nhìn xung quanh:
Nơi này không an toàn.

Lục Chi Lộ nghĩ tới điều gì đó, nhướng mày nhìn anh:
Ồ… Thế sao…

Trần Tử Mặc quay đầu, nổ máy rời khỏi đó.
Lục Chi Lộ vào trong Dạ Mị, tùy ý ngồi xuống một cái ghế dài, còn chưa gọi đồ thì Chu Hạo đã đi từ trên tầng xuống.

Cô Sáu.


Bởi vì có chuyện giải quyết được, muốn mượn rượu giải sầu.


Cô Sáu muốn say bao lâu?


Cả đêm.

Cô tự mở cửa lên xe, Trần Tử Mặc cũng ngồi vào ghế lái.

Trần Tử Mặc, đừng tới bệnh viện, tới Dạ Mị đi, anh có biết Dạ Mị ở đâu không?

Trần Tử Mặc muốn hỏi điều gì đó, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
Không biết.

Hai mươi phút sau, Trần Tử Mặc đưa Lục Chi Lộ tới cửa Dạ Mị.
Lục Chi Lộ mở cửa xuống xe.
Trần Tử Mặc nhìn hai bảo vệ vạm vỡ ở cửa, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Trần Tử Mặc, sao anh lại tới đây?

Trên mặt Trần Tử Mặc không có một biểu cảm gì:
Đi ngang qua.

Khóe miệng Lục Chi Lộ hơi giật giật, một cái cớ thật vụng về.
Không bao lâu sau, đồ ăn của Lục Chi Lộ cũng được bưng lên.
Lúc ở bệnh viện, Lục Chi Lộ còn chưa ăn tối, vậy nên hiện tại thực sự rất đói.
Cô cầm đũa lên ăn mì xì xụp.
Trần Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Lục Chi Lộ lại lùi về chỗ mình, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Tuy nồng độ cồn thấp, nhưng đối với người rất ít uống rượu như Lục Chi Lộ, nó vẫn hơi nồng.
Nếu trước kia không tới quán bar lôi Trần Tử Nhiễm về thì anh sẽ không bao giờ tới những nơi như thế này.
Lục Chi Lộ đi tới cửa một cách tự nhiên, hai bảo vệ còn gật đầu tỏ ý chào cô, rõ ràng không phải lần đầu tiên tới.
Vốn tưởng là một người phụ nữ một lòng một dạ chăm con, không ngờ cũng hay chơi bời như thế.
Chu Hạo nở nụ cười, người tới đây hỏi thức ăn với anh ta lần trước chính là Trần Tử Nhiễm.
Anh ta sai người đi mua đồ ăn cho Lục Chi Lộ.

Cô Sáu muốn uống rượu gì?


Bỏ tay ra.


Tôi đã bảo anh đi chậ6m lại mà, tôi vừa khóc xong, đang kiệt sức!

Có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy!
Trần Tử Mặc tái mặt5, anh điên rồi nên mới đi theo cô nàng này tới đây!
Hai người đi tới cạnh xe, Lục Chi Lộ mới buông anh ra.
Trần Tử Mặc đậu xe ở giao lộ, vậy nên vừa rồi Lục Chi Lộ không phát hiện ra anh tới.

Không biết, anh có đề nghị gì không?

Bình thường hầu như Lục Chi Lộ không uống rượu.

Vì sao cô Sáu lại muốn uống rượu?

Nhưng cô không muốn để Trần Tử Mặc biết mình là tay mơ nên đã cố nhẫn nhịn, ra vẻ rất bình thường.
Trần Tử Mặc nhìn cô uống hết ly này đến ly khác, ly rượu trước mặt anh thì vẫn còn nguyên.
Uống mấy ly rồi, Lục Chi Lộ dần dần quen với rượu.
Trần Tử Mặc đi tới, ngồi đối diện với cô.
Lục Chi Lộ vội vàng đặt đũa xuống.

Tôi cảm thấy cô nên về đi thì hơn.
Trần Tử Mặc nói như thể đang đưa ra lời đề nghị.

Trần Tử Mặc, bình thường anh không uống rượu à?


Lúc trước trên bữa tiệc, cô cũng không thấy anh uống.


Không uống.



Vậy vì sao Tiểu Nhiễm lại thích uống rượu như thế?


Nghe Lục Chi Lộ nhắc tới chuyện Trần Tử Nhiễm uống rượu, sắc mặt của Trần Tử Mặc càng thêm khó coi.

Năm Trần Tử Nhiễm lên cấp ba, anh sang nước ngoài đào tạo một thời gian, đến khi trở về thì Trần Tử Nhiễm đã học được thói uống rượu.

Lục Chi Lộ ngước mắt nhìn anh:
Trần Tử Mặc, tôi đoán là tại anh không quản em gái mình chặt chẽ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.