Chương 872: Ngoại truyện ii:


Phạm Tiêu gọi điện thoại cho anh liên tục mà không ai nghe máy, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, lo đến mức chạy tới biệt thự nhà họ Trần tìm ng8ười.

Trong biệt thự nhà họ Trần, Trần Tử Nhiễm, Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn đã tới Tài chính Thiên Nhiên rồi, ở nhà chỉ có Nguyễn Diệc T3hanh và Trần Bạc Hiên.

Vâng, cám ơn bà chủ.

Nguyễn Diệc Thanh đi lên tầng, Trần Tử Mặc cũng dậy rồi.
Gọi điện thoại cho Lý Nhược Cần xong, Lục Chi Lộ lại gửi tin nhắn cho Phạm Tiêu, xong xuôi lại gửi cho Trần Tử Mặc.
[Tối qua cám ơn anh.]
Hơn nữa cậu ta còn không gọi được cho cô nữa.

Sáng nay tôi ngủ quên, không nghe thấy chuông điện thoại.
Lục Chi Lộ đọc tin nhắn của Trần Tử Mặc, không cần cái gì? Không cần cám ơn sao?
Tối nay không cần trông Lục Thiển Thiển, Lục Chi Lộ nhắn lại một câu.

Bà chủ, Tổng Giám đốc Trần có ở nhà không?
Phạm Tiêu lau mồ hôi trên trán.
Nguyễn Diệc Thanh rót một9 cốc nước cho anh ta:
Chắc là vẫn đang ngủ trong phòng đó.

[Mẹ tôi đón Thiển Thiển về rồi, tối nay tôi rảnh, chi bằng tôi mời anh ăn cơm nhé?]
[Tôi không có thời gian.]
Phạm Tiêu suýt thì sặc nước miếng.

Ha ha, theo tôi được biết thì hiện tại Tổng Giám đốc Trần không có người yêu.

Lục Chi Lộ cạn lời, không thích cô thì thôi, nhưng đâu nhất thiết phải máu lạnh như thế.
Sau đêm hôm qua, cô cảm thấy ít nhất bọn họ cũng có thể coi là bạn được mà.
Lục Chi Lộ cũng hơi ngượng, lúc trước chăm sóc Lục Thiển Thiển, cô cũng chưa bao giờ bỏ bê công việc.

Em đã sắp xếp bệnh nhân sáng nay vào một tuần sau rồi.

Phạm Tiêu đờ người ra:
Bác sĩ Lục… Cô… đang nghỉ ngơi sao?

Ở đầu bên kia, Lục Chi Lộ im lặng mấy giây.
[Vậy nên khoảng thời gian tới đừng quấy rầy tôi.]
Trái tim Lục Chi Lộ như vỡ đôi, cô biết là không thể tưởng bở được mà!
Vốn Lục Chi Lộ định đi tiễn cô ấy, nhưng vì phải đi đón Lục Thiển Thiển nên thôi.
Đón Lục Thiển Thiển xong, chuyến bay của Trần Tử Nhiễm cũng cất cánh.

Ối!

Lục Chi Lộ bỗng hét lên một tiếng.

Hiện tại Hướng Ôn Phất đang ở đâu?
Trần Tử Mặc hỏi.
Hướng Ôn Phất là phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Dực Hoa, lần này anh ta dẫn đội tới thành phố Vân ký kết với Tập đoàn Trừng Phong.
Sau một đêm quan sát, Lục Thiển Thiển không có vấn đề gì nữa, Lý Nhược Cần đã đón cô bé xuất viện rồi, hơn nữa còn nói là muốn đón cô bé về ở vài ngày với mình.
Lục Chi Lộ cũng đồng ý, chỉ cần không ở với Lục Chi Y là được.
Trần Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Phạm Tiêu thở dài một hơi trong lòng. Lần này Trừng Phong và Dực Hoa bàn nửa năm trời mới quyết định hợp tác, kết quả đến thời điểm then chốt lại tan tành vì sếp nhà mình.
Ở bên kia, Lục Chi Lộ xông ra khỏi nhà với tốc độ nhanh nhất, lúc cô tới bệnh viện thì khuôn mặt của Lâm Hoa đã rũ rượi lắm rồi.

Cô à, cô muốn xin nghỉ thì cũng phải báo với em một tiếng chứ, bệnh nhân sáng nay đều bị chúng ta cho leo cây rồi.


Tổng Giám đốc Trần, phó Tổng Giám đốc của Dực Hoa nổi tiếng là khó tính trong ngành, hơn nữa anh ta luôn không thích người khác lỡ hẹn…

Lúc trước Trần Tử Mặc không tiếp xúc nhiều với Hướng Ôn Phất, vậy nên không hề lường trước được chuyện này.
[Không cần.]
Không cần?

Hở?

Phạm Tiêu càng ngạc nhiên hơn, bình thường Trần Tử Mặc luô6n tự hạn chế bản thân, anh ta không thể tưởng tượng ra cảnh anh không tới công ty mà lại ở nhà ngủ nướng.
Đến Tập đoàn Trừng Phong, Phạm Tiêu trở về phòng trợ lý, rốt cuộc cũng tranh thủ được thời gian gọi điện thoại cho Lục Chi Lộ, định hỏi thăm về Lục Thiển Thiển.

A lô…
Giọng nói ở đầu bên kia hơi thều thào.
Phạm Tiêu đợi khoảng mười lăm phút, Trần Tử Mặc mới từ từ đi xuống.
Anh vẫn ăn mặc chỉn chu như thường ngày, trên mặt cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
Phạm Tiêu nhìn anh qua gương chiếu hậu, thì ra lãnh đạo của anh ta vẫn còn nhớ vụ này cơ đấy.

Tổng Giám đốc Trần, nghi thức ký kết không đổi ngày, ý của đối phương là hủy bỏ vụ hợp tác này.

Hai người cùng ra khỏi biệt thự nhà họ Trần.

Nghi thức ký kết đổi sang ngày nào?
Trần Tử Mặc hỏi.
Đương nhiên, người theo đuổi thì có một người thật.
Phạm Tiêu là trợ lý của Trần Tử Mặc, Nguyễn Diệc Thanh biết mình cũng chẳng hỏi ra được điều gì, bèn đứng lên nói:
Để tôi đi gọi nó cho cậu.

Ánh mắt của Trần Tử Mặc hơi đảo:
Ừm, tôi biết rồi.


Vậy tiếp theo chúng ta…

[Công việc rất bận.]
Lục Chi Lộ ngơ ngác, Trần Tử Mặc đang giải thích với cô sao?

Anh Phạm, tôi ngủ quên mất, tạm thời không trò chuyện với anh được!

Phạm Tiêu nhìn hàng chữ
cuộc gọi kết thúc
trên màn hình.
Phạm Tiêu tỏ vẻ lúng túng:
Bà chủ… Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nếu không cũng không tới đây tìm anh ấy.

Nguyễn Diệc Thanh đảo mắt:
Ồ… Tôi còn tưởng nó có người yêu mà giấu chúng tôi cơ…


Để tôi nghĩ xem.


Được.

Trần Tử Mặc ngủ quên, bác sĩ Lục cũng ngủ quên…
Vì sao anh ta lại thấy có vụ gì thế nhỉ…
Nguyễn Diệc Thanh cười một 5cách thần bí:
Đêm qua nó không về, sáng nay mới về, vậy nên cần ngủ bù.


Thế nhưng… chẳng phải hôm qua Tổng Giám đốc Trần về đây sao?

Hôm nay chính anh ta đã lái xe đưa Trần Tử Mặc về mà.

Đúng thế, ăn tối xong lại đi ra ngoài, chúng tôi cũng không biết, sáng nay Tiểu Nhiễm mới gặp nó từ bên ngoài về, hơn nữa còn uống rượu nữa. Tiểu Phạm này, cậu luôn đi theo bên cạnh Tử Mặc, chắc phải biết nguyên nhân vì sao nó lại khác thường như thế chứ?
Nguyễn Diệc Thanh hỏi dò.

Chắc lúc này đã khởi hành về thành phố Vũ rồi.

Trần Tử Mặc nhíu mày chặt hơn nữa.

Được, cám ơn cậu.

Lục Chi Lộ vào phòng, thực ra lúc này đầu óc cô vẫn còn choáng lắm. May mà trong ngăn kéo có thuốc giảm đau, cô bèn uống hai viên rồi mới cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lý Nhược Cần.
Cô không mong là Trần Tử Mặc sẽ trả lời mình, cất điện thoại đi và bắt đầu chuẩn bị công việc buổi chiều.
Đến giờ tan ca, cô lại phát hiện ra có một tin nhắn chưa đọc.
Mặc dù tối qua uống say, nhưng cô vẫn nhớ mang máng chuyện xảy ra tối qua.
Tóm lại là cô mượn rượu để sàm sỡ Trần Tử Mặc.

Vài ngày sau, Trần Tử Nhiễm dẫn Vưu Mạn về thành phố Phong, Phong Phi Nhứ ở lại thành phố Vân làm việc.
Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Trần Tử Nhiễm.

Đợi đến khi máy bay hạ cánh, đọc được tin nhắn của Lục Chi Lộ, Trần Tử Nhiễm nhắn lại:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.