Chương 877: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (18)


Phạm Tiêu lắc đầu:
Anh ấy tới bộ phận Thị trường họp rồi.


Vẻ mặt hụt hẫng của Mạnh Văn Phi lộ rõ trên mặt. Mấy ngày qua8, số lần cô ta được nhìn thấy Trần Tử Mặc có thể đếm được trên đầu ngón tay, có đôi khi cô ta tới phòng làm việc của anh nhưng a3nh cũng không ở đó, muốn hẹn anh ăn cơm tối, anh cũng không có thời gian.

Mạnh Văn Phi hít sâu một hơi, không sao, dù sa9o cô ta cũng đợi được. Nhiều năm như thế rồi, Trần Tử Mặc cũng từng có bạn gái, nhưng không một ai có thể ở bên cạnh anh lâu dài6, chỉ có cô ta là vẫn luôn ở bên anh.
Thứ trong hộp là bánh quy hình con gấu xiêu vẹo, nhiệt độ trên đó chứng tỏ loại bánh này vừa ra lò.
Mạnh Văn Phi híp mắt lại, từ trước tới giờ Trần Tử Mặc không thích ăn đồ ngọt, vậy nên không thể là Phạm Tiêu mua cho anh được.
Mạnh Văn Phi lại nhìn túi đựng, tìm được một tờ giấy có hình thù giống với hộp quà.
Cô gái đó và Thiển Thiển là ai?
Từ lần trước cô ta về nước Y đến giờ mới chưa tới hai tháng, bên cạnh Trần Tử Mặc đã xuất hiện một cô gái khác.
Thời khắc này, bàn tay của Mạnh Văn Phi khẽ run, cô ta không thể khống chế nổi, vò nát tờ giấy trong tay.
Trở về bộ phận thư ký, Mạnh Văn Phi mất tập trung cả một buổi chiều.
Đến lúc tan ca, cô ta chủ động chờ Lư San về cùng.
Bởi vì Trần Tử Mặc lên tiếng, hiện tại Lư San đang ở chung với Mạnh Văn Phi. Thực ra Mạnh Văn Phi cũng rất khó chịu, cô ta không quen ở cùng với người khác, nhưng lúc trước đã lỡ nói với Trần Tử Mặc là không dám ở một mình rồi, vậy nên có không quen thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể nhịn.
Trong mấy ngày qua, ngoại trừ lúc đi làm, gần như bọn họ không trò chuyện riêng gì với nhau.
Lư San biết mối quan hệ giữa Mạnh Văn Phi và Trần Tử Mặc, vậy nên cũng không để ý thái độ của Mạnh Văn Phi, chỉ cần không mắc sai lầm trong công việc là được.
Đợi đến khi mọi người đi gần hết, Mạnh Văn Phi gõ cửa phòng Lư San.
Mấy năm qua Lư San làm trong Tập đoàn Trừng Phong, đã gặp nhiều chuyện rồi, lập tức hiểu lý do vì sao Mạnh Văn Phi mời mình ăn bữa cơm này.
Thực sự là cái cô Mạnh Văn Phi này không được thông minh cho lắm.
Lư San cắt miếng bít tết chín bảy phần trong đĩa, câu trả lời cũng rất tùy tiện:
Không có ấn tượng gì.

Nghe vậy, Mạnh Văn Phi không tin, cô ta đã cất công chờ Lư San cả buổi chiều, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Cô ta đặt ly xuống, lấy tờ giấy nhàu nát trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Lư San:
Chị Lư San, hôm nay lúc mang tài liệu lên cho anh Tử Mặc, tôi nhìn thấy cái này trên bàn anh ấy.

Lư San nhìn tờ giấy ấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Xem được một lúc, thấy Mạnh Văn Phi vẫn chưa đi, anh ngước mắt nhìn cô ta:
Còn chuyện gì nữa à?

Mạnh Văn Phi siết chặt tờ giấy trong tay, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng:
Không… không có chuyện gì.


Vậy thì đi làm việc đi.
Trần Tử Mặc nhẹ giọng nói.
Phạm Tiêu khách khí gật đầu, xoay người về phòng trợ lý.
Thái độ của Trần Tử Mặc với Lục Chi Lộ thì hơi mịt mờ, nhưng thái độ với Mạnh Văn Phi thì rõ mồn một.
Quả thật Mạnh Văn Phi không phải kiểu con gái bình thường, giữa nhà họ Trần và nhà họ Mạnh có mối quan hệ từ thế hệ trước, vậy nên cho dù từ chối, Trần Tử Mặc cũng phải khéo léo.
Thấy Mạnh Văn Phi ở trong phòng làm việc của mình, Trần Tử Mặc hơi ngạc nhiên.

Anh Tử Mặc, em tới để mang tài liệu cho anh.

Trần Tử Mặc gật đầu, đi tới trước bàn làm việc, đồng thời cũng nhìn thấy cái túi trên bàn. Thế nhưng ánh mắt anh không dừng lại quá lâu, mà là cầm tài liệu trên bàn lên và mở ra xem.
Mạnh Văn Phi tỏ vẻ không tin:
Sao tôi không biết người bạn nào của anh Tử Mặc có con gái?


Cô Mạnh, quanh năm cô không ở trong nước, không biết chuyện trong nước cũng là điều bình thường.

Mạnh Văn Phi nhìn cô ấy:
Chuyện khác thì tôi không biết, nhưng chuyện về anh Tử Mặc thì lại khác.

Nhưng có một kiểu phụ nữ, không đụng vào tường thì sẽ không bao giờ biết cái gọi là quay đầu.
Mạnh Văn Phi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, đặt chồng tài liệu lên bàn.
Khi ngước mặt lên, cô ta chú ý tới thứ ở bên phải chiếc bàn.
Hai người cùng nhau ra khỏi công ty, tìm một nhà hàng Tây ở gần chung cư.
Đợi đến khi thức ăn được bưng lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn được một nửa, Mạnh Văn Phi cảm thấy thời cơ chín muồi rồi, bèn bưng ly lên uống một ngụm rượu vang, ra vẻ tùy ý hỏi:
Chị Lư San, chị có biết ai tên là Thiển Thiển không?

Mạnh Văn Phi xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại ngoái đầu lại.
Trần Tử Mặc đã cúi đầu xuống rồi.
Cô ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói câu gì.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Mạnh Văn Phi cuống quýt bỏ chiếc hộp vào túi, sau đó nắm chặt tờ giấy.
Vừa đứng thẳng lên cạnh bàn thì Trần Tử Mặc bước vào.
Lấy tờ giấy trên bàn của Trần Tử Mặc đi, rõ ràng Mạnh Văn Phi không hề có ý định che giấu ý đồ của mình.
Đúng là tự đại thật đấy!

Ồ… Tôi nhớ ra rồi, chắc Thiển Thiển là con gái của bạn Tổng Giám đốc Trần đó. Một thời gian trước, không biết vì lý do gì, Tổng Giám đốc Trần dẫn cô bé ấy tới công ty, trông con thay bạn mấy ngày.


Chị Lư San, tối nay chị có rảnh không?

Lư San ngước mắt nhìn cô ta:
Có chuyện gì à?

Mạnh Văn Phi cười giả trân:
Cũng không có gì, tại tôi cảm thấy lúc trước đùa hơi quá trớn, muốn mời chị ăn cơm để xin lỗi. Hơn nữa hai chúng ta ở cùng nhau mà chưa ăn chung bữa cơm nào, cứ cảm thấy quá xa lạ.


Con gái của bạn?


Ừm, đúng thế, cô bé ấy xinh xắn đáng yêu lắm.

Vừa nói, Lư San vừa nở nụ cười, hiển nhiên cũng rất thích Lục Thiển Thiển.
Lư San không nói gì.
Mạnh Văn Phi tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối, nào ngờ Lư San lại đồng ý.

Được.

Nghĩ vậy, Mạnh Văn Phi lại dấy lên sự tự tin.
Phạm Tiêu thản nhiên nhìn cô5 ta:
Vậy cô Mạnh cứ tự nhiên nhé, tôi đi làm việc đây.


Được.

[Biết anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là bánh mà Thiển Thiển tự tay làm, làm phiền anh hãy ăn ít nhất một cái, ok?]
Nhìn dòng chữ uốn lượn ấy, trái tim của Mạnh Văn Phi níu chặt lại.
Rất hiển nhiên, đây là chữ con gái.
Đó là một chiếc túi đựng đồ chẳng liên quan tới những thứ trên bàn làm việc.
Mạnh Văn Phi bước tới, mở cái túi đó ra, thấy trong túi có một cốc trà và một hộp quà.
Hộp quà màu hồng, trên đó có hình thù đáng yêu, Mạnh Văn Phi lấy chiếc hộp ra, mùi sữa lập tức bay ra.

Có phải bạn của anh ấy là phụ nữ không?
Mạnh Văn Phi hỏi tiếp.

Lư San dùng khăn giấy lau miệng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.