Chương 892: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (27)


Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì mọi người cũng biết là Lục Chi Vũ lại cãi nhau với Diệp Lăng Nam rồi, vậy nên không ai dám chọc cô thật, Diệ8p Lăng Nam gọi điện thoại hỏi thì chỉ giả vờ không biết.

Trước khi Lục Chi Lộ lên máy bay về thành phố Vân, rốt cuộc Diệp Lăng Nam3 cũng gọi cho cô.
Lục Chi Lộ cốc nhẹ vào đầu cô bé:
Sao nhìn thấy cô mà cháu có vẻ ỉu xìu thế?


Đâu có, Thiển Thiển nhớ cô lắm đấy, nhưng chú Phạm nói hôm nay tan học sẽ dẫn Thiển Thiển và Đại Hoàng đi chơi.


Mãn Viên Viên! Thiển Thiển muốn ăn Mãn Viên Viên!

Lục Chi Lộ còn chưa lên tiếng thì Lục Thiển Thiển đã chặn họng cô.

Cậu ấy đi công tác rồi.


Ồ…


Hử?


Xe tôi không có ghế trẻ em.

Lục Chi Lộ mấp máy môi, đến cuối cùng vẫn chuyển đề tài.

Tối nay Thiển Thiển muốn ăn gì, cô sẽ đưa cháu đi ăn.


Người trong phòng làm việc nói hôm đó Lục Chi Vũ đã lên xe em.

Lục Chi Lộ nhướng mày lên, không có ý định vòng 6vo:
Đúng là em biết chị Tiểu Vũ ở đâu, nhưng em không thể nói cho anh được.

Lục Chi Lộ dắt Lục Thiển Thiển đi tới cạnh xe.

Vậy thì… cô cháu tôi về trước đây, mấy ngày qua cũng làm phiền anh rồi, ngày mai để tôi tới đón Thiển Thiển là được.

Vừa nói, cô vừa định đứng lên.

Chú Trần!

Lục Chi Lộ bỗng vỗ một cái vào đầu mình.
Trần Tử Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Lục Chi Lộ tự đánh ra một vệt đỏ trên trán mình.
Lục Chi Lộ biết Phạm Tiêu rất thích Lục Thiển Thiển, chỉ riêng đồ chơi quần áo mua cho cô bé cũng có thể chứa đầy một cái hòm nhỏ rồi.

Vậy… Chú Trần thì sao?


Cô không nói là cô về thành phố Vân rồi.

Lục Chi Lộ hơi lúng túng:
Ý tôi là… Lúc trước toàn là Phạm Tiêu tới đón Thiển Thiển mà.

Nghe những gì Lục Thiển Thiển nói, Lục Chi Lộ bỗng nhớ tới cuộc cãi vã với Lục Chi Y lúc ở bệnh viện lần trước.
Lục Chi Y nói, cô đang tước đoạt quyền làm bố của anh ta, Thiển Thiển muốn sống chung với anh ta.
Nghề nào nghiệp nấy, cô học tâm lý học, nhưng lại mít tịt về mặt kinh doanh, lần trước cô chỉ mèo mù vớ cá rán thôi, nếu gặp trường hợp ấy một lần nữa thì sẽ không may mắn được như vậy.
Lục Chi Lộ đi đằng sau Trần Tử Mặc và Lục Thiển Thiển, chỉ một lát mà cô đã nghĩ tới bao nhiêu chuyện.

Sao thế?

Lục Chi Lộ lắc đầu:
Không sao.

Nhưng cô nghĩ nhiều như thế làm gì? Ai quy định Trần Tử Mặc biết kinh doanh thì cô nhất định phải biết kinh doanh, ai quy định doanh nhân thành đạt nhất định phải lấy một nữ doanh nhân thành đạt?
Lo quá hóa loạn!
Lục Chi Vũ mà biến mất thì luôn có cái tài làm người ta không tìm được.
Mấy ngày nay không nhận được tin tức gì, Diệp Lăng Nam vốn đã bực bội rồi, bị Lục Chi Lộ mỉa mai như thế, anh cũng bộc phát:
Em tưởng anh không muốn có tiến triển sao? Sao em không đi hỏi xem chị gái em đã đối xử với anh thế nào?


Lục Chi Lộ!


Anh rể Năm, từ lúc chị Tiểu V5ũ mang thai đến giờ đã gần một năm trôi qua, anh chị vẫn còn như thế. Với cái tác phong ấy, em thật sự hoài nghi cái danh Thái tử họ Diệp của anh chỉ là cái danh hão.

Lục Thiển Thiển chu môi:
Chú Trần bận lắm, chỉ toàn làm việc thôi, không có thời gian nói chuyện với Thiển Thiển.

Lục Chi Lộ gật đầu, Trần Tử Mặc bận như thế cũng là điều mà cô đã đoán được từ trước. Vốn anh đã bận rồi, hợp tác với Tập đoàn Dực Hoa thì chỉ càng bận hơn mà thôi.
Lục Thiển Thiển đung đưa tay cô:
Cô ơi, Thiển Thiển không muốn chú Trần làm chú Sáu, Thiển Thiển muốn chú Phạm làm chú Sáu, có được không ạ?

Khuôn mặt của Lục Chi Lộ đen kịt, Thiển Thiển à, cháu thay đổi mục tiêu nhanh quá rồi dấy.
Thực ra cô cũng hơi xoắn xuýt, so với việc đi ăn cơm với bọn họ, cô càng không muốn làm trễ nải công việc của Trần Tử Mặc.
Ví dụ như lần trước, may mà cô trùng hợp biết Tập đoàn Dực Hoa, nếu không phải là Tập đoàn Dực Hoa thì cô thực sự không biết phải giúp anh thế nào.
Lúc đáp xuống thành phố Vân vẫn chưa tới giờ tan học của Lục Thiển Thiển, Lục Chi Lộ chờ ở gần trường, đến tận khi cô bé tan học.
Lục Thiển Thiển nhảy nhót tung tăng ra khỏi trường học, thấy Lục Chi Lộ tới đón mình, trong mắt cô bé hiện lên sự hụt hẫng.
Lục Chi Lộ nhìn cô bé mê giai nhà mình, vừa rồi cô còn nói là cô bé thay đổi mục tiêu nữa chứ, bây giờ cô quyết định rút nó lại.
Lục Chi Lộ bước lên phía trước:
Sao hôm nay anh lại tới đây?

Lục Chi Lộ hừ lạnh một tiếng:
Nếu anh cứ nghĩ lỗi là của người khác như vậy thì đời này anh đừng mong có được trái tim của chị Tiểu Vũ.

Diệp Lăng Nam vốn đã chẳng hiểu mình làm gì chọc Lục Chi Vũ giận, bây giờ lại bị Lục Chi Lộ dạy đời, trong lòng anh càng thêm phiền muộn:
Em nói vị trí của Lục Chi Vũ cho anh, anh sẽ ba mặt một lời với cô ấy.

Vừa nói, Lục Chi Lộ vừa định mở cửa xe ra.

Chẳng phải cô nói muốn dẫn Thiển Thiển đi ăn cơm tối sao?

Lục Chi Lộ quay đầu lại, thấy Trần Tử Mặc đứng cách đó không xa, đang đi về phía bọn họ.
Chưa kịp đứng lên thì Lục Thiển Thiển đã chạy tới trước mặt anh:
Chú Trần, chú tới đón Thiển Thiển đúng không?

Lục Chi Lộ khựng lại, quay đầu sang nhìn anh.
Trần Tử Mặc thì đã nhìn về phía Lục Thiển Thiển rồi:
Thiển Thiển, cháu muốn ăn gì, chú Trần dẫn cháu đi ăn.


Có phải em đi cùng Lục Chi Vũ không?
Diệp Lăng Nam vào thẳng vấn đề.

Không ạ.
Lục Chi Lộ trả lời kiê9n quyết.
Lục Chi Lộ hơi sửng sốt:
Mấy ngày qua toàn là chú Phạm tới đón cháu hả?


Vâng, cô ơi, Thiển Thiển thích chú Phạm lắm, chú ấy không chỉ dẫn Thiển Thiển đi ăn đồ ngon, còn dẫn Đại Hoàng đi chơi, chú Phạm tốt với Thiển Thiển lắm luôn.


Em tắt máy đây, bye bye.

Lục Chi Lộ tắt máy, chuyển sang chế độ máy bay, ngủ một giấc ngon lành trên máy bay.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi xổm xuống, hỏi cô bé:
Vì sao cháu lại muốn chú Phạm làm chú Sáu?

Lục Thiển Thiển đếm ngón tay:
Bởi vì chú Trần quá bận, không có thời gian dành cho cô, cũng như bố không có thời gian dành cho Thiển Thiển, như vậy thì cô sẽ đáng thương lắm. Hơn nữa Đại Hoàng cũng rất thích chú Phạm…

Trần Tử Mặc dẫn hai cô cháu tới cạnh xe, đang định mở cửa xe thì đột nhiên ngừng bước lại.

Lái xe của cô đi.

Lục Chi Lộ nhìn anh, người đàn ông này thật sự rất cẩn thận.


Được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.