Chương 904: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (37.1)


Lục Thiển Thiển ôm chân Trần Tử Mặc:
Bố ơi, sao lâu thế vẫn chưa xong vậy ạ?


Trần Tử Mặc cúi đầu nhìn Lục Thiển Thiển, đôi mắt cô 8bé đảo vòng vòng, chẳng khó để đoán ra
ý đồ
của cô bé.


Sắp xong rồi.

Lục Chi Lộ hừ lạnh một tiếng:
Vậy cô bạn gái danh chính ngôn thuận này tranh thủ quyền lợi cho mình, anh không phản đối chứ?

Trần Tử Mặc cẩn thận bóc tôm xong:
Lục Chi Lộ, đã yêu anh thì đừng quan tâm tới quá khứ của anh làm gì. Anh có thể đảm bảo với em một điều rằng anh luôn xử lý gọn gàng những mối tình ấy, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Động tác của Lục Chi Lộ hơi khựng lại:
Em biết, nhưng em thích anh, vậy nên nói không quan tâm thì rất khó, nhưng em sẽ cố gắng.

Trần Tử Mặc dừng bước, đang định mở miệng thì Lục Chi Lộ đi đằng trước bỗng quay đầu lại.

Trần Tử Mặc.

Lục Chi Lộ nhìn anh:
Nếu em nhớ không nhầm thì anh đã cầu hôn em năm lần rồi nhỉ?

Lục Chi Lộ ho một tiếng:
Thiển Thiển, diễn sâu quá rồi đấy.

Cô gái ban nãy đi xa rồi.
Lục Thiển Thiển lơ ngơ:
Cô Sáu, diễn sâu là gì ạ?

Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, sắc mặt của Vân X3u thay đổi hẳn.
Không sao, chỉ là có con gái thôi mà, dù sao cũng chưa kết hôn!
Đang tự an ủi bản thân như thế thì lại có m9ột giọng nói vang lên:
Thiển Thiển, Tử Mặc, đã xong chưa vậy?

Câu trả lời nằm trong dự liệu, Lục Chi Lộ gật đầu:
Vậy lát nữa anh chụp mấy bức ảnh em và Thiển Thiển giúp em, em muốn đăng lên WeChat.


Ừm.

Trần Tử Mặc đang định hỏi lấy điện thoại của cô thì nhân viên đã gọi hai cô cháu đi.
Lúc trước anh phải tốn bao sức lực mới đá được cái cô tiểu thư đỏng đảnh này, giờ anh sẽ không tự rước thêm phiền phức vào người nữa đâu.
Cho nên chỉ mất năm giây, anh đã đi tới bên cạnh Lục Chi Lộ và Lục Thiển Thiển, xem như chấp nhận những lời nói
xàm xí
của bọn họ.
Vân Xu cứng đờ người tại chỗ, Lục Chi Lộ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay người về bàn ăn.
Lục Chi Lộ đứng bên cạnh Trần Tử Mặc, vẻ mặt tự nhiên.
Không bao lâu sau, thức ăn mà Trần Tử Mặc gọi được bưng lên, là hai suất cơm người lớn và một suất cơm trẻ em.
Lục Thiển Thiển muốn bưng khay đồ ăn của mình, Lục Chi Lộ cũng để tự cô bé bưng.
Hai cô cháu đi đằng trước, Trần Tử Mặc bưng khay của Lục Chi Lộ đi đằng sau.
Lúc đi lướt qua Vân Xu…

À thì, Trần Tử Mặc, chẳng phải anh vừa nói là chưa kết hôn sao?

Nghe thấy câu ấy, sắc mặt của Vân Xu hoàn toàn biến đổi.
Trần Tử Mặc mím môi không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô. Mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Lục Chi Lộ biết, nếu không phải do có nhiều người ở đây như thế, kiểu gì người đàn ông này cũng sẽ nổi quạu.
Ba người im lặng nhìn nhau.
Ba người ngồi vào chỗ.

Người yêu cũ của anh à?
Lục Chi Lộ mở miệng hỏi.
Động tác của Trần Tử Mặc hơi khựng lại:
Ừm.


Thiển Thiển cũng sẽ cố gắng!
Lục Thiển Thiển tự nhiên nói xen vào.
Lục Chi Lộ bật cười:
Cháu cố gắng cái gì?


Thiển Thiển cũng thích chú Trần như cô Sáu vậy, thế nên Thiển Thiển cũng phải cố gắng!

Lục Chi Lộ đi tới, Lục Thiển Thiển nhìn cô, nở nụ cười ngọt lịm:
S6ắp xong rồi mẹ!

Lục Chi Lộ vừa tới, mặc dù chưa hiểu Lục Thiển Thiển định làm gì, nhưng trước giờ cô bé chưa bao giờ gọi cô là mẹ 5trước mặt người ngoài, vậy nên cô cũng không nói gì cả.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt là lạ của cô gái đứng sau Trần Tử Mặc, cô mới sực hiểu ra.
Lục Thiển Thiển bỗng túm áo Lục Chi Lộ:
Không đúng, Thiển Thiển nhớ là bảy lần rồi!

Khóe miệng của Lục Chi Lộ giật giật, không biết Lục Thiển Thiển thừa hưởng cái tài nói khoác này của ai, còn ghê hơn cả cô nữa!
Lục Chi Lộ hếch cằm lên, trong mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo:
Hiện tại em có thể suy xét lời cầu hôn của anh, điều kiện tiên quyết là trong vòng mười giây đồng hồ, anh phải tới đứng bên cạnh em.

Mức độ nguy hiểm của trò đu quay là rất nhỏ, càng không có gì là kích thích, nhưng có thể do hôm nay không chỉ có một mình Lục Thiển Thiển đi cùng mình nên Lục Chi Lộ cảm thấy rất khác hẳn.
Cô quay đầu nhìn Trần Tử Mặc, anh đang lấy điện thoại ra để chụp ảnh theo yêu cầu của cô.
Tiếng nhạc vang lên, vòng đu quay từ từ chuyển động.
Cô bé không biết mình phải cố gắng cái gì, tóm lại là phải cố gắng.
Lục Chi Lộ bó tay, logic này thật sự khiến người ta không thể phản bác được.
Ba người ăn cơm xong, trò đầu tiên họ chơi vào buổi chiều là đu quay.
Trần Tử Mặc ngước mắt nhìn cô:
Bởi vì không quan trọng, vậy nên không cần thiết phải nhớ quá rõ.

Lục Chi Lộ thừa nhận là mình được an ủi phần nào.

Bố ơi, Thiển Thiển không biết bóc tôm.
Lục Thiển Thiển chỉ vào loại tôm ngọt trong khay.
Lục Thiển Thiển trông vô cùng hưng phấn, cứ nhất quyết kéo Lục Chi Lộ chơi cùng. Người chơi xung quanh toàn là trẻ con, Lục Chi Lộ rất ngại, cô nhìn sang Trần Tử Mặc ở bên cạnh.

Anh có chơi cùng không?


Không, hai cô cháu em chơi đi.

Trần Tử Mặc nhìn cô, vừa rồi có một khoảnh khắc nọ, anh thật sự muốn dán chặt miệng của Lục Chi Lộ vào.
Năm lần cầu hôn, rốt cuộc vì sao cô nàng này có thể mồm điêu như thế được nhỉ?!
Nhưng anh không thích phiền phức, gặp phải Vân Xu ở đây, anh không thấy đó là một điềm lành gì cả.

Người thứ mấy?


Không nhớ.


Bởi vì có quá nhiều?
Lục Chi Lộ nghiến răng nghiến lợi.

Thì ra ai kia cũng biết là mình diễn sâu cơ đấy.
Trần Tử Mặc bồi thêm một câu.
Lục Chi Lộ nhìn anh:
Nhìn qua thôi cũng biết người yêu cũ của anh vẫn chưa hết tình cảm với anh, em vừa giải quyết một phiền phức lớn cho anh, theo lý thì phải thu phí nhỉ!

Trần Tử Mặc vừa bóc tôm cho Lục Thiển Thiển vừa ngước mắt lên:
Lục Chi Lộ, em còn có thể mặt dày hơn chút nữa không?

Lục Chi Lộ cưỡi con ngựa lớn, Lục Thiển Thiển cưỡi ngựa nhỏ.


Ngựa của cháu bắt đầu chạy rồi!
Lục Thiển Thiển vui vẻ hô lên.

Lục Chi Lộ cũng cười:
Ngựa của cô cũng chạy này!


Lúc ngựa gỗ chạy về phía Trần Tử Mặc, Trần Tử Mặc đang giơ điện thoại lên.


Thiển Thiển, nhìn về phía chú Trần kìa.
Lục Chi Lộ vội vàng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.