Chương 907: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (38.2)



Anh đây.



Trần Tử Mặc, anh mau trả chị Sáu lại cho em!
Trần Tử Nhiễm lên án.
Nói xong, Trần Tử Mặc đứng lên về phòng mình.
Một lát sau, Lục Chi Lộ cũng đứng lên:
Bác, để cháu đi xem anh ấy thế nào.


Chuyện đó không quan trọng.

Lục Chi Lộ dập tắt điếu thuốc, cô không thể hút quá nhiều vì Lục Thiển Thiển dị ứng với thuốc lá.
Trần Tử Mặc không nói gì.
Lục Chi Lộ nhếch môi, độ cong mang vài phần sắc bén:
Em không giống Tiểu Nhiễm, có một người anh trai có trách nhiệm trông nom. Anh biết đấy, em hận Lục Chi Y, nhưng em lại không thể tự tay giết anh ấy, vậy nên chỉ có thể dùng những cách khác để xả ra. Hút thuốc là một cách không tệ đâu, ai có thể ngờ được cô gái mọt sách hiền lành ấy đã từng làm một loạt chuyện xấu như hút thuốc uống rượu, đánh nhau ẩu đả.

Trần Tử Mặc nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều:
Trong ngăn tủ thứ hai bên tay phải của tủ âm tường.

Lục Chi Lộ tới đó, mở ngăn tủ ra theo lời anh nói, quả nhiên có mấy bao thuốc lá nữ.
Thấy Lục Chi Lộ vào, Trần Tử Mặc nhả ra một làn khói. Dưới ánh đèn, khói bay lượn lờ, làm nhòa đi khuôn mặt anh.

Không ngờ anh cũng biết hút thuốc.

Hơn hai mươi năm qua, hai anh em họ đã lớn lên... trong những lời cãi vã như thế.
Lục Chi Lộ gật đầu:
Vâng, cháu biết rồi.


Em cũng biết hút.
Trần Tử Mặc mở miệng.
Lục Chi Lộ đánh mắt nhìn sang, trông thần thái của cô có nét gì đó rất khác.

Biết hút từ lúc mười lăm tuổi, anh có tin không?

Chỉ có điều sau đó cô đã cai thuốc lá, vì Lục Thiển Thiển.
Đây là sự bất công giữa bọn họ.
Trần Tử Mặc cười nhạt, dường như không mấy tán đồng.
Cô lấy một bao, mang ra ban công.
Lục Chi Lộ mở bao thuốc, rút một điếu ra. Loại này có vị đào, chỉ hơi ngán thôi, ngoài ra cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Cửa phòng khép hờ, Lục Chi Lộ chỉ cần đẩy nhẹ là nó mở ra.
Trần Tử Mặc đứng ngoài ban công phòng, dựa vào lan can ban công, trên đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc vừa mới châm lửa.
Bao nhiêu năm qua, anh là người anh trai hoàn mỹ trong lòng mọi người, tất cả những gì anh làm cho Trần Tử Nhiễm đều là lẽ đương nhiên. Người ta chỉ biết khen ngợi anh, cổ vũ anh, coi anh là tấm gương, nhưng không có một ai hỏi xem anh có mệt không.
Lục Chi Lộ vẫn từ tốn nói:
Trong lòng mỗi người đều có mặt tối, những lời nói mà anh vừa nói với Tiểu Nhiễm chính là mặt tối trong anh. Anh cảm thấy không công bằng vì những gì mà anh đã cố gắng làm cho Trần Tử Nhiễm, làm cho người nhà. Dựa vào đâu cơ chứ? Chỉ có một mình anh cố gắng, còn bọn họ lại hưởng thụ thành quả cố gắng của anh như một lẽ đương nhiên, thậm chí nhiều lúc, anh đã muốn từ bỏ tất cả...

Lục Chi Lộ nhuần nhuyễn ngậm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu vắt hết tóc sang một bên, sau đó cúi xuống châm lửa từ chiếc bật lửa trong tay Trần Tử Mặc.
Thuốc lá được châm lửa, hương đào lan tỏa, át đi mùi khó ngửi của thuốc lá nam.

Vậy nên anh mới liên tục nhắc lại những chuyện đó trong lúc giáo huấn Trần Tử Nhiễm, anh hy vọng bọn họ nhận ra, dù chỉ một chút thôi cũng được. Anh đâu phải tường đồng vách sắt, anh cũng chỉ là một con người thôi mà. Anh cũng cần được quan tâm nữa.

Sắc mặt Trần Tử Mặc chỉ thay đổi trong một tích tắc, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại.
Sau khi Lục Chi Lộ đi, Lục Thiển Thiển quay đầu nhìn Nguyễn Diệc Thanh:
Bà ơi, có phải mọi người chỉ thích cô Nhiễm Nhiễm, không thích chú Trần không ạ?

Nguyễn Diệc Thanh sửng sốt. Mặc dù lần nào lên lớp Trần Tử Nhiễm, Trần Tử Mặc cũng lôi những chuyện ấy ra, nhưng hình như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao lần nào Trần Tử Mặc cũng lặp lại mà không thấy chán vậy?
Phong Phi Nhứ uống sinh tố, cô ấy không tiện đánh giá chuyện của nhà họ Trần, nhưng cô ấy cũng có anh trai.
Mặc dù Phong Diệc Hành và Phong Phi Dịch cũng rất tốt với cô ấy, nhưng tuyệt đối không sánh bằng Trần Tử Mặc đối xử với Trần Tử Nhiễm.

Đừng nói nữa!

Trần Tử Mặc lên tiếng ngắt lời. Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi Lục Chi Lộ, sao cô gái này có thể phân tích thấu đáo nội tâm của người khác một cách dễ dàng đến thế?

Cho em mượn bật lửa.

Trần Tử Mặc lấy bật lửa ra.
Không riêng gì Trần Tử Nhiễm, mỗi một người trên bàn cơm đều sững sờ.
Một lúc lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng khóc của Trần Tử Nhiễm:
Hu hu, Thiên Trường, Trần Tử Mặc lại bắt nạt tớ!

Cách đối xử của Trần Tử Mặc với Trần Tử Nhiễm không chỉ giống một người anh trai, mà còn giống một người bố hơn.
Lục Chi Lộ lên tầng hai, dựa vào trực giác để tới cạnh cửa phòng Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ phả ra một làn khói:
Trần Tử Mặc, thực ra làm anh trai của Tiểu Nhiễm cũng mệt mỏi lắm đúng không?

Trần Tử Mặc cứng đờ người lại.
Trần Tử Mặc không ngờ Thẩm Thiên Trường lại đang ở bên cạnh Trần Tử Nhiễm, anh hơi ngẩn người, sau đó trực tiếp tắt máy.

Con ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp đi.

Tất cả mọi người nghĩ rằng Lục Chi Vũ mới là người ngỗ ngược nhất trong nhà họ Lục, nhưng thực chất Lục Chi Lộ không khác là bao, chỉ có điều cô biết cách che giấu và giải quyết hậu quả mà thôi.

Nếu không có Thiển Thiển, em sẽ không giống như hiện tại đâu. Vậy nên Trần Tử Mặc, em cũng không hẳn là những gì mà anh nhìn thấy, mặc dù anh không hiểu em, nhưng em chắc là mình hiểu anh hơn sự tưởng tượng của anh.

Trần Tử Mặc gảy tàn thuốc:
Cũng chỉ thỉnh thoảng thôi.


Có thuốc của nữ không?


Trần Tử Nhiễm, năm cô một tuổi, nửa đêm8 cô sốt cao, bố mẹ không ở nhà, tôi đã cõng cô tới bệnh viện. Năm năm tuổi, cô đánh nhau với người khác ở trường mẫu giáo, tôi đã quỳ ở3 từ đường cả đêm thay cô. Năm mười lăm tuổi, cô đánh gãy xương mũi của bạn, tôi cũng đã phải đứng ra giải quyết cho cô. Năm cô mười tám9 tuổi, thành tích nát bét đến mức không đỗ nổi đại học, lúc ấy tôi đang là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, vì cô nên tôi phải xin nghỉ họ6c nửa năm về dạy kèm cho cô. Thời đại học cô có biết bao mối tình hoang đường, cô có bao giờ nghĩ vì sao chưa từng có người quấy rối cô5 chưa? Còn nữa, lúc trước cô nhất quyết đòi kết hôn với Phong Diệc Hành, tôi có ngăn cản cô không? Cô sống ở thành phố Phong không tốt, thích đi thì đi, thích ở thì ở, tôi đã từng phản đối một câu nào chưa? Tôi làm nhiều như vậy còn không bằng một người mà cô mới quen chưa tới một năm? Cô nghĩ tôi tệ như thế, sao cô không tìm người khác làm anh trai mình đi?

Lâu lắm rồi Trần Tử Nhiễm không bị Trần Tử Mặc giáo huấn như thế, cô nghe mà thộn mặt ra.
Nguyễn Diệc Thanh gật đầu:
Tiểu Lộ, cháu đừng quá lo lắng, anh em chúng nó toàn thế đấy.

Những ngôn từ vừa rồi bọn họ đã nghe tám trăm lần rồi, lần nào mắng xong Trần Tử Nhiễm cũng khóc, khóc xong sẽ mặc kệ Trần Tử Mặc vài ngày, sau đó Trần Tử Mặc lại đi dỗ cô ấy.

Đúng thế, không quan trọng.


Cho dù bắt Trần Tử Nhiễm duy trì cuộc sống đó cả đời, anh cũng có thể làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.