Chương 909: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (40)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1405 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Trong điện thoại, Diệp Lăng Nam cũng không nói nhiều, chỉ hỏi cô đang ở đâu, Thẩm Thiên Trường lơ mơ nói mình ở nhà họ Phong.8
Không ngờ mới mấy tiếng mà Diệp Lăng Nam đã mò tới tận nơi rồi.
Hai người ngồi trong phòng khách của biệt t3hự nhà họ Phong, người giúp việc rót trà và mang bánh tới cho bọn họ.
Diệp Lăng Nam tới thành phố Phong tìm em hả?
Lục Chi Vũ vào thẳng vấn đề.
Vâng.
Thẩm Thiên Trường, nếu em dám giúp anh ta chống đối chị, chị sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em! Lục Chi Vũ này nói được thì làm được!
Chị Sáu, anh rể Năm vừa tới tìm em.
Chị cũng đoán được là sẽ như thế.
Chị Tiểu Vũ khởi kiện ly hôn, không chấp nhận hòa giải bằng bất kỳ một hình thức nào.
Thẩm Thiên Trường cười:
Chị Sáu luôn là người hiểu anh ấy.
Lục Chi Lộ nghĩ tới điều gì đó:
Thiên Trường...
Bao giờ em về thành phố Vân thế?
Sau khi tỉnh lại, Trần Tử Mặc vẫn là tảng đá cứng rắn, dù có gõ thế nào cũng không mở ra được.
Chị Sáu, tên của Tiểu Thảo là Ương Ương.
Lục Chi Lộ sửng sốt:
Có phải là Ương Ương trong ‘Chiêm bỉ lạc hĩ, duy thủy ương ương’ không?
Anh không biết, tóm lại anh sẽ không ly hôn với Lục Chi Vũ.
Hơ... Hay là em giúp anh khuyên chị ấy nhé?
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy ánh mắt u oán của Diệp Lăng Nam.
Lời xin lỗi đó nên để dành nói trực tiếp trước mặt cô thì hơn.
Thẩm Thiên Trường uống trà:
Ừm... Đợi đến khi anh rể Năm hầu tòa đi.
Được, chị chờ em về.
Cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Nam:
Chị Tiểu Vũ vừa gọi điện thoại cho em, uy hiếp em nếu dám giúp anh thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em.
Em nói luôn đi, có giúp không?
Thẩm Thiên Trường ăn bánh sơn trà:
Anh rể, hay là thế này, anh cho em ít thời gian được không?
Thẩm Thiên Trường cầm chiếc bánh ngọt vị sơn t9rà, đặc sản của thành phố Phong:
Anh rể, bánh sơn trà này ngon lắm, anh thử xem.
Lúc nhỏ bố cô thường xuyên làm bá6nh này cho cô, vậy nên cô có ấn tượng rất sâu sắc với hương vị này.
Diệp Lăng Nam chẳng có tâm trạng đâu mà ăn uống:5
Thiên Trường, lần này em nhất định phải giúp anh.
Diệp Lăng Nam nhìn cô:
Không phải anh cố tình chọc vào nỗi đau của em, chủ yếu là vì Lục Chi Vũ đã nói là phải chờ cậu ấy về đặt tên cho Tiểu Thảo. Anh xin lỗi, vì tên của con gái anh...
Thẩm Thiên Trường sững người, chính cô cũng quên khuấy chuyện này.
Cô nở nụ cười, nói bằng giọng nhẹ nhõm:
Anh rể, em không biết bao giờ anh ấy về, nhưng tên của Tiểu Thảo...
Thẩm Thiên Trường nhận lấy rồi dựa vào ghế mở ra xem. Đọc xong nội dung trong đó, cô cũng không khỏi nhíu mày lại.
Khởi kiện ly hôn, quả không hổ là Lục Chi Vũ.
Thẩm Thiên Trường đặt văn bản xuống:
Anh rể, anh muốn em giúp thế nào?
Anh tìm rồi, con bé đó không giúp.
Thẩm Thiên Trường cạn lời, chuyện vợ chồng nhà người ta, ai nhúng tay vào cũng là thừa thãi, hơn nữa với tính cách nóng như lửa của Lục Chi Vũ, ai giúp Diệp Lăng Nam thì e rằng người đó sẽ bị lột một lớp da mất.
Lục Chi Lộ trốn mất, vậy nên Thẩm Thiên Trường mới trở thành mục tiêu.
...
Nhưng còn chưa bước ra tới ngoài:
Phải rồi, bao giờ cậu ấy về?
Thẩm Thiên Trường cứng đờ người lại.
Mấy ngày sau, Lục Chi Vũ nhận được điện thoại của Diệp Lăng Nam. Lúc trước cô đã chặn số anh, vậy nên anh lại thay một số khác.
Diệp Lăng Nam, anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi đã quyết tâm ly hôn rồi, có nói gì nữa cũng vô dụng thôi.
Hình như Diệp Lăng Nam cũng quen với thái độ này của cô rồi, vậy nên không hề nổi giận:
Anh gọi cho em là để nói hai chuyện, tên của Tiểu Thảo là Lục Ương Ương...
Chị Tiểu Vũ...
Không đợi Thẩm Thiên Trường nói gì, Lục Chi Vũ đã tắt máy.
Thẩm Thiên Trường ngửa đầu thở dài, ông trời ơi, sao ông lại làm khó cô như thế cơ chứ!
Diệp Lăng Nam hít một hơi:
Thiên Trường, hồi đó Tài chính Thiên nhiên bị rút vốn, Tập đoàn Diệp Thị đã vươn tay trợ giúp, nếu ngay cả em cũng không giúp anh...
Anh rể đừng nói thế chứ, em đâu có nói là không giúp anh, chỉ có điều...
Còn chưa nói hết câu thì chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường lại vang lên, là Lục Chi Vũ gọi tới.
Chiêm bỉ lạc hĩ, duy thủy ương ương. Anh ấy nói sẽ đặt tên cháu là Lục Ương Ương, anh thấy có được không?
Ương Ương.
Diệp Lăng Nam lẩm bẩm rồi lập tức nở nụ cười:
Tên rất hay.
Đến khi Diệp Lăng Nam đi ra ngoài, Thẩm Thiên Trường mới cầm điện thoại lên gọi cho Lục Chi Lộ.
Vừa rồi Diệp Lăng Nam gọi điện thoại nói anh ta ứng kiện, không có gì mờ ám trong vụ này đấy chứ?
Lục Chi Lộ lật xem bệnh án trong tay:
Chị Tiểu Vũ, rõ ràng người muốn khởi kiện ly hôn, không nể nang nhau chút nào là chị. Vậy mà bây giờ người ta ứng kiện thì chị lại hoài nghi, hay là chị rút đơn kiện luôn đi?
Ai nói chị muốn rút đơn kiện, em nói đỡ cho anh ta ít thôi, dù sao vụ kiện này chị thắng chắc rồi!
Lục Chi Vũ nói như đã biết trước kết quả.
Ừm, từ năm mười mấy tuổi đến lúc làm bố mẹ, bọn họ đã giằng co mười mấy năm rồi, chị thật sự nhìn không nổi.
Vậy nên em định để anh rể Năm ứng kiện.
Hả?
Tôi biết lâu rồi, khỏi cần anh báo!
Chuyện thứ hai là anh sẽ ứng kiện.
Lục Chi Vũ nghệt mặt ra, Diệp Lăng Nam đồng ý dễ dàng thế sao?
Lục Chi Lộ cười khẽ:
Lần này chị ấy không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào nữa đâu.
Như vậy thì Diệp Lăng Nam sẽ không còn cách nào nữa.
Chị Sáu, lúc trước Tiểu Nhiễm nói với em là chị và chị Tiểu Vũ từng cãi nhau vì chuyện của anh rể Năm.
Chị Sáu, chị và Trần Tử Mặc tiến triển đến đâu rồi?
Thẩm Thiên Trường trêu chọc.
Lục Chi Lộ ngượng ngùng:
Khụ... Cũng... Tàm tạm.
Sự thực thì trong khoảng thời gian qua, vô số lần cô hoài nghi chuyện Trần Tử Mặc hôn mình đêm đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Được, mấy ngày tới anh sẽ ở lại thành phố Phong.
...
Diệp Lăng Nam đứng lên:
Anh chờ tin tức của em.
Lục Chi Lộ không giúp anh, vậy thì anh tìm Thẩm Thiên Trường.
Anh lại cãi nhau với chị Năm à?
Diệp Lăng Nam sầm mặt đưa túi hồ sơ cho cô.
Thế là tốt nhất, gặp nhau trên tòa đi!
Ừm, gặp nhau trên tòa.
Lục Chi Vũ tắt máy, lại gọi cho Lục Chi Lộ.
Ừm... Đã đến nước này thì e rằng cũng không có tác dụng đâu.
Thẩm Thiên Trường tự hỏi tự trả lời.
Anh rể à, em cảm thấy anh có thể đi tìm chị Sáu, chị ấy thân với chị Tiểu Vũ, lại còn học tâm lý học, chắc chắn sẽ có cách.
Ai mà nói trước được?
Sao lại không nói trước được, cuộc hôn nhân của chị và Diệp Lăng Nam vốn chính là một cuộc hôn nhân vô nghĩa, lại chẳng có tình cảm gì, sao lại không thể phán ly hôn?
Lục Chi Lộ cười ha ha:
Em không hiểu nhiều về pháp luật, nhưng nếu chị khó chịu vậy thì em có thể giúp chị.
Khó chịu cái đầu em, cứ nghĩ tới chuyện sắp đá được cái đồ tệ bạc đó đi là chị lại cảm thấy cuộc sống ngập tràn hy vọng.
Lục Chi Lộ bó tay, tự nhiên bị gắn cái mác tệ bạc, Diệp Lăng Nam oan thật đó.
Chị Tiểu Vũ, em không nói chuyện với chị nữa, bệnh nhân của em tới rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.