Chương 925: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (51.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1127 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Khoan đã.
Động tác của Mạnh Văn Phi dừng lại.
Lục Chi Lộ nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch:
Không cần chờ đâu, bây giờ tôi sẽ trả8 lời cô luôn.
Sau khi Lâm Hoa rời đi, Lục Chi Lộ ngồi trong phòng khám một mình, nhìn bầu trời đang ngả tối ngoài cửa sổ.
Cô không phải siêu anh hùng, cô chỉ là một người ích kỷ muốn bảo vệ người nhà mà thôi.
Tôi muốn gặp anh Tử Mặc.
Phạm Tiêu lạnh lùng nói:
Cô Phạm, Tổng Giám đốc Trần đang họp.
Tôi tìm anh ấy vì có chuyện quan trọng.
Lục Chi Lộ nhìn theo bóng lưng cô ta, vươn tay cầm túi hồ sơ trên bàn, cho vào máy cắt giấy.
Một lát sau, Lâm Hoa đi vào:
Cô vẫn chưa về ạ?
Lục Chi Lộ hoàn hồn lại:
Ừm, tối nay tôi phải viết luận văn, cậu về trước đi.
Tổng Giám đốc đang họp.
Các người thích Lục Chi Lộ đến thế sao? Các người không hay biết cô ta là loại phụ nữ ác độc thế nào đâu!
Cô Mạnh, tôi không quản được việc cá nhân của Tổng Giám đốc Trần. Có chuyện gì thì cô đợi đến lúc anh ấy họp xong rồi hãy liên lạc với anh ấy. Tôi còn có việc phải làm, không nói nhiều với cô nữa.
Cô ta đã nhịn suốt một tháng rồi. Gần như Trần Tử Mặc không chịu nghe điện thoại của cô ta. Kể từ khi rời khỏi Tập đoàn Trừng Phong, cô ta chưa được gặp lại anh lần nào.
Mạnh Văn Phi gửi mấy tin nhắn cho Trần Tử Mặc, nhưng cũng không nhận được hồi âm.
Cuối cùng, cô ta gọi cho Phạm Tiêu.
Cô không sao chứ?
Lâm Hoa cứ cảm thấy Lục Chi Lộ có điều gì đó rất lạ.
Lục Chi Lộ ngước mắt nhìn cậu ta:
Cậu đã xem phim về các siêu anh hùng chưa?
Em cảm thấy trong một xã hội pháp trị, siêu anh hùng luôn bị trói buộc. Anh ấy hành động vì chính nghĩa, không quan tâm tới pháp luật, cho dù thật sự mang tới sự yên ổn cho thành phố thì cũng không được mọi người chấp nhận. Mặc dù mọi người tôn kính anh ấy, nhưng đồng thời cũng sợ anh ấy, bởi vì nhân tính không vượt qua được sự khảo nghiệm. Một mặt thì bọn họ cảm ơn những lợi ích mà siêu anh hùng mang đến cho mình, mặt khác lại sợ anh ấy trở nên tàn nhẫn độc ác, vậy nên siêu anh hùng chỉ có thể dùng mặt nạ che đi, mãi mãi sống trong bóng tối.
Sao nghe có vẻ bi thảm thế?
Lục Chi Lộ cười.
Đúng mà cô, mà châm biếm hơn là, rõ ràng mọi người đều được sống dưới ánh mặt trời, nhưng người bảo vệ bọn họ lại chỉ có thể sống trong bóng tối mà thôi.
Lục Chi Lộ đẩy túi hồ sơ về phía cô ta, bình tĩnh mở miệng:
Chính cô cũng nói rồi mà, chứng cứ mà cô có hiện tại chưa đủ3 để buộc tội tôi, thế sao tôi phải đồng ý với điều kiện của cô?
Sắc mặt của Mạnh Văn Phi lập tức thay đổi:
Đúng là cảnh sát không thể 9buộc tội cô, nhưng dư luận có thể! Nếu tôi tiết lộ chuyện này ra cho truyền thông, cô nghĩ mình có thể giữ được công việc hiện tại sao? Không ch6ỉ mất việc, mà cô còn bị liệt vào danh sách đen của ngành nghề, thậm chí còn bị thu hồi giấy phép hành nghề bác sĩ. Cô nên suy nghĩ cho kỹ vào!
5
Lục Chi Lộ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hiện lên đôi phần khiêu khích:
Tôi nghĩ kỹ rồi, chi bằng cô đi tiết lộ thử xem, để xem tôi có bị đưa vào danh sách đen của ngành không?
Tốn bao thời gian khuyên bảo, cuối cùng nhận được kết quả như thế này, Mạnh Văn Phi rốt cuộc không thể duy trì được thái độ khách khí của mình nữa.
Cô ta đột nhiên vỗ bàn cái rầm:
Lục Chi Lộ, đừng có rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt! Tôi đã cho cô cơ hội rồi đấy!
Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng thứ cô muốn không nằm trong phạm vi thương lượng của tôi. Hơn nữa, tôi không thích bị uy hiếp.
Khoảng thời gian vừa qua, anh luôn cố gắng né tránh Mạnh Văn Phi, bởi vì anh không thể giải quyết vấn đề tình cảm của cô ta được.
Chỉ có như thế thì người lớn mới không cảm thấy khó xử vì chuyện của bọn họ nữa.
Đã gần bảy giờ rồi, anh bỗng nhớ tới Lục Chi Lộ nói tối nay phải tăng ca.
Ra khỏi bệnh viện trong sự giận dữ, Mạnh Văn Phi tới thẳng Tập đoàn Trừng Phong.
Cô ta lướt qua quầy lễ tân, dùng thẻ nhân viên của mình để vào, nhưng lại nhận được thông báo là thẻ không hợp lệ.
Khoảnh khắc ấy, Mạnh Văn Phi cảm thấy sụp đổ. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi liên tục vào số của Trần Tử Mặc, nhưng không ai bắt máy cả.
Phạm Tiêu tắt máy, đứng lên đi tới phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Trần Tử Mặc đang cúi đầu đọc tài liệu, điện thoại ở ngay cạnh tay anh.
Tổng Giám đốc Trần, vừa rồi cô Mạnh gọi điện thoại cho tôi.
Lục Chi Lộ nhìn ra ngoài cửa:
Lâm Hoa, cậu có thể về được rồi!
Được, Lục Chi Lộ, cô cứ chờ đó!
Mạnh Văn Phi nghiến răng nói, sau đó đứng phắt dậy bỏ đi.
Vành tai Lâm Hoa đỏ lên. Cậu ta mới có bạn gái từ tháng trước, bây giờ ngày nào cũng đi đón cô ấy tan ca.
Vâng, em đi trước cô nhé.
Ừm.
Trần Tử Mặc còn chẳng buồn ngẩng đầu lên:
Tôi biết rồi.
Thấy anh không nói gì nữa, Phạm Tiêu chỉ có thể đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Trần Tử Mặc đọc xong hết tài liệu. Anh cầm điện thoại lên xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, người gọi là Mạnh Văn Phi.
Dạ?
Siêu anh hùng dùng cách của mình để trừng phạt tội phạm, nhưng lại không được pháp luật tán thưởng, thậm chí có lúc còn vi phạm pháp luật. Rốt cuộc việc làm của bọn họ là đúng hay sai?
Lâm Hoa không hiểu gì cả, còn tưởng là Lục Chi Lộ lại ra đề khó cho mình.
Vậy nên tôi không phải siêu anh hùng.
Lục Chi Lộ lẩm bẩm.
Dạ?
Không có gì, cậu mau về đi, đừng để bạn gái chờ lâu.
Rất tự nhiên, anh gửi tin nhắn cho cô.
[Đã tan chưa?]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.