Chương 928: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (53)


Phong Phi Nhứ không biết vì sao anh Cả mình có thể chịu được cảnh mỗi người một nơi như vậy nữa.

Quả nhiên, những người ở địa vị 8cao đều có sức chịu đựng mà người bình thường không có.

Phong Phi Nhứ chỉ có thể gửi tin nhắn cho Lục Chi Lộ.
Phong Phi Nhứ hỏi Nguyễn Diệc Thanh:
Cô ơi, anh Trần không về sao?


Nó nói là có việc đột xuất, bảo chúng ta cứ ăn trước.


À, vâng ạ.

Phong Phi Nhứ nhìn thấy bên cạnh Mạnh Văn Phi có chỗ trống. Nhân lúc Trần Tử Mặc về phòng thay quần áo và chưa xuống dưới, cô ấy chạy tới ngồi cạnh Mạnh Văn Phi.

Sao cô lại ngồi cạnh tôi?
Mạnh Văn Phi hỏi.

Chỗ này có món tôi thích, ngồi đằng kia tôi không gắp được.

[Ừm, chị biết, Tử Mặc đã nói với chị rồi.] Lục Chi Lộ nhắn lại.
[Nay chị không tới à?]
[Chị không.]
Trần Tử Mặc bế cô ta lên.

Anh Tử Mặc, mắt cá chân của em đau quá...

Nghe cô ta nói vậy, Trần Tử Mặc đặt cô ta lên chiếc ghế bên cạnh.
Trần Bạc Hiên và Mạnh Hiến Lâm tới phòng đọc sách, Nguyễn Diệc Thanh kéo Mạnh Văn Phi và Phong Phi Nhứ ra phòng khách xem ti vi.
Phong Phi Nhứ ít nói, đa phần là Mạnh Văn Phi và Nguyễn Diệc Thanh trò chuyện với nhau.
Ngồi được một lúc, Nguyễn Diệc Thanh đứng lên vào phòng bếp chuẩn bị hoa quả.
Sau đó anh lại quay về chỗ cũ, Phong Phi Nhứ vẫn còn đang nằm im trên mặt đất.

Bị thương ở đâu rồi?
Trần Tử Mặc hỏi.

Em cảm thấy xương cụt của em sắp vỡ nát rồi.

Phong Phi Nhứ nằm dưới, phần lưng tiếp đất, đau đến mức cô suýt thì kêu lên.
Nghe thấy tiếng ồn, Nguyễn Diệc Thanh vội vàng chạy từ phòng bếp ra.
Thấy hai người nằm trên mặt đất, vẻ mặt của Phong Phi Nhứ trông có vẻ rất đau đớn, Mạnh Văn Phi thì đã khóc thành tiếng rồi.

Liên quan gì tới cô chứ, bỏ tôi ra!


Cô theo tôi về phòng khách thì tôi sẽ bỏ!

Hai người đứng xô đẩy trên cầu thang.
Bị Phong Phi Nhứ vạch trần, vẻ mặt của Mạnh Văn Phi rất khó coi:
Tôi tìm anh Tử Mặc là vì có chuyện quan trọng!


Không hay đâu. Anh Trần có bạn gái rồi, cô là con gái, tối muộn rồi còn chạy tới phòng của anh ấy. Nếu bị đồn ra ngoài làm người khác hiểu lầm thì sẽ không hay.


Phong Phi Nhứ, cô chỉ là một người ăn nhờ ở đậu thôi, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của tôi!

Hiển nhiên Phong Phi Nhứ bị thương nặng hơn.
Trần Tử Mặc bế cô lên, quay đầu nhìn Mạnh Hiến Lâm:
Chú Mạnh, chú lo cho Văn Phi đi. Chúng ta tới bệnh viện đã.

Thấy Trần Tử Mặc bế Phong Phi Nhứ ra ngoài, trong mắt Mạnh Văn Phi hiện lên sự ghen ghét.

Chú Mạnh, ngày mai công ty cháu có một cuộc họp lúc sáng sớm, vậy nên hôm nay cháu không thể uống hết mình với chú được, mong chú thông cảm cho cháu.
Trần Tử Mặc mở miệng nói.
Mạnh Hiến Lâm vỗ vai anh, tỏ ý thông cảm:
Thanh niên chú trọng sự nghiệp là đúng rồi.

Hai người uống mấy chén tượng trưng. Sau khi kết thúc bữa tối, Trần Tử Mặc lên tầng, trở về phòng của mình.

A!

Mạnh Văn Phi đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó đổ ngược về ngả sau.
Phong Phi Nhứ nhanh tay túm lấy cánh tay của cô ta, cả hai cùng ngã xuống cầu thang.
Mạnh Văn Phi đứng ngoài cửa:
Bác Nguyễn bảo cô ra ăn cơm.

Nói xong, cô ta lập tức đi luôn. Vốn cô ta cũng chẳng muốn để ý tới Phong Phi Nhứ.
Phong Phi Nhứ đi ra ngoài liền tới phòng ăn. Trần Tử Mặc không có ở đó.
Dứt lời, Mạnh Văn Phi tiếp tục lên tầng.
Phong Phi Nhứ chạy tới kéo áo cô ta:
Có chuyện gì thì để ban ngày rồi nói, buổi tối không tiện.

Thấy Phong Phi Nhứ dám ngăn cản mình, Mạnh Văn Phi giơ tay ra đẩy.

Ừm.
Trần Tử Mặc đáp lại, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Anh ngồi vào bàn, người giúp việc tự giác rót rượu cho anh.
Bởi vì vấn đề sức khỏe nên Trần Bạc Hiên không uống được rượu. Trần Tử Mặc phải uống với Mạnh Hiến Lâm, đây là quy định mà người trong nhà họ Trần đã ngầm thừa nhận.
Trần Tử Nhiễm thật biết cách
uốn nắn
người khác.
[Được, cảm ơn em.]
Phong Phi Nhứ vừa gửi tin nhắn với Lục Chi Lộ xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Phong Phi Nhứ ngẫm nghĩ một lát.
[Chị Sáu, chắc chắn Mạnh Văn Phi chưa chịu từ bỏ ý đồ với anh Trần đâu. Chị yên tâm, lát nữa em sẽ trông chừng cô ta giúp chị. Nếu cô ta dám có hành động gì vượt quá giới hạn với anh Trần, em sẽ bảo vệ anh ấy giúp chị.]
Lục Chi Lộ không khỏi bật cười vì câu ấy của Phong Phi Nhứ. Trong lòng cô thầm nghĩ, lúc mới tới thành phố Vân, cô gái này có như thế đâu.
Mạnh Văn Phi nhìn anh như muốn dán chặt mắt vào người anh. Gần hai tháng rồi cô ta chưa được gặp anh.
Đôi khi cô ta cũng tới nhà họ Trần, nhưng Trần Tử Mặc toàn tăng ca đến khuya. Cứ tới giờ là Nguyễn Diệc Thanh sai người đưa cô ta về, cô ta cũng không tiện mở miệng.

Anh Tử Mặc.
Mạnh Văn Phi ỏn ẻn gọi Trần Tử Mặc.
Nguyễn Diệc Thanh hoảng hốt:
Sao thế hả? Sao cả hai đứa đều nằm trên mặt đất thế này? Tử Mặc, Tử Mặc!

Trần Tử Mặc ra khỏi phòng, Mạnh Hiến Lâm cũng chạy ra.
Thấy Trần Tử Mặc xuất hiện, Mạnh Văn Phi càng khóc hăng hơn.

Đây là chỗ của anh Tử Mặc!


Ai quy định thế?


Cô...

[Chị Sáu, 3hôm nay Mạnh Văn Phi và bố cô ta tới nhà họ Trần ăn cơm. Chị có biết chuyện này không?]
Trần Tử Nhiễm bảo cô ấy đề phòng Mạnh Vă9n Phi. Lúc Trần Tử Mặc chưa có bạn gái thì phải đề phòng, có bạn gái rồi thì càng phải đề phòng chặt chẽ hơn, mà bạn gái lại còn là Lục 6Chi Lộ thì mức độ đề phòng phải lên đến level max!
Phong Phi Nhứ hết sức cạn lời, cô cảm thấy hiện tại mình đã biến thành tai mắ5t của Trần Tử Nhiễm ở thành phố Vân rồi.
Mặc dù gia đình có người giúp việc, nhưng mỗi khi có khách tới nhà, bà vẫn thích tự tay chuẩn bị.
Nhân cơ hội ấy, Mạnh Văn Phi đứng lên, đi về phía cầu thang.
Mới lên được mấy bậc.
Sau khi hỏi xong, Phong Phi Nhứ cảm nhận được một cặp mắt đang nhìn mình. Cô ấy quay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Văn Phi đang nhìn mình với vẻ mặt uy hiếp, như thể đang cảnh cáo cô đừng có ý gì với Trần Tử Mặc.
Phong Phi Nhứ trợn trắng mắt, đúng là đồ thiểu năng!
Ăn được giữa chừng, Trần Tử Mặc mới trở về.

Cô đi nhầm đường rồi hả?
Phong Phi Nhứ đi theo sau.
Mạnh Văn Phi quay đầu lại:
Tôi đi tìm bố tôi.


Bố cô và chú Trần vừa vào phòng trà đánh cờ rồi, phòng trà ở tầng một.


Hai con bé này, ngồi đâu cũng như nhau mà, đừng cãi cọ chứ!
Nguyễn Diệc Thanh lên tiếng.
Mạnh Văn Phi kìm nén cơn tức, không nói thêm gì nữa.
Thay quần áo xong, Trần Tử Mặc xuống phòng ăn.
Mấy người vội vàng tới bệnh viện và chụp X quang.

Mạnh Văn Phi bị thương nhẹ ở mắt cá chân.

Còn Phong Phi Nhứ bị nứt xương cụt, phải nằm viện điều trị.

Trong phòng cấp cứu.


Sao hai đứa lại cùng ngã xuống cầu thang vậy?
Nguyễn Diệc Thanh hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.