Chương 941: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (61.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1335 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Lục Chi Lộ không ngờ là Thẩm Thiên Trường lại đột nhiên nhắc tới chuyện ấy, sắc mặt cô hơi đanh lại.
Lục Chi Y tới tì8m em hả?
Đúng là anh ấy đã gọi điện thoại cho em, nhưng lời em nói cũng là sự thật.
Không đợi Thẩm Thiên Trường lên tiếng, Lục Chi Lộ đã đi ra ngoài.
Cô lái xe tới Dạ Mị.
Thấy cô tới muộn như thế, Chu Hạo cũng hơi ngạc nhiên:
Cô Sáu, sao cô tới muộn vậy?
Chu Hạo cười:
Thế thì dễ thôi.
Được. Đợi đến khi tôi uống say, anh gọi điện cho Trần Tử Mặc, bảo anh ấy tới đây, sau đó kiếm một phòng cho tôi.
Chu Hạo nhìn cô với vẻ mặt sâu xa:
Được, không thành vấn đề.
Dù sao đây cũng chính là điều cô muốn.
Không bao lâu sau khi được đưa vào phòng, Trần Tử Mặc tỉnh lại. Anh vẫn có sức lực, nhưng đầu óc lại mơ màng, mọi thứ trước mắt ám vàng. Đang định xoay người lại thì một hơi ấm bỗng sà lên người anh.
...
Sau khi tắt máy, không biết vì sao, tâm trạng của anh lại rất rạo rực.
Đánh răng rửa mặt xong, Trần Tử Mặc ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy người ở ngoài ban công phòng khách, anh không khỏi sửng sốt.
Lục Chi Lộ không nói g3ì, lẳng lặng uống hết ly rượu.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn đèn treo trong biệt thự:
Chị có biết vì sao không?
<9br>
Vì sao?
Đôi mắt Thẩm Thiên Trường đỏ bừng, cổ họng nghèn nghẹn, cứ nói một câu là cô lại đau một phần:
Bởi 6vì năm đó, vì muốn cứu em nên Lục Chi Cửu mới tới căn cứ. Anh Cả thuê người bắt cóc anh ấy, nhưng anh ấy nhanh chóng trốn tho5át được. Trớ trêu thay, anh ấy lại gặp em. Vốn người mà căn cứ muốn bắt là em, nhưng Lục Chi Cửu đã thay em tới cái căn cứ chết tiệt đó! Vậy nên chị Sáu, chị muốn hận thì hãy hận em đi.
Nhưng giờ phút này, trong phòng chỉ còn một mình anh. Không cần nghĩ cũng biết kẻ chủ mưu đã chuồn mất rồi.
Anh tìm điện thoại của mình và gọi cho Phạm Tiêu.
Cậu tới số 56 đường Vân Dật lấy đồ giúp tôi.
Lục Chi Lộ cúi người nhặt chiếc bút mấy ấy lên:
Trần Tử Mặc, em biết người anh thích là Thẩm Thiên Trường.
Chiếc bút máy này, là quà sinh nhật mà Thẩm Thiên Trường tặng anh theo lời đề nghị của cô.
Từ rất lâu rồi, cô luôn thấy Trần Tử Mặc mang theo nó mọi lúc mọi nơi.
Em chỉ cảm thấy, đã đánh đổi nhiều như thế, cũng phải nhận lại cái gì đó chứ.
Vừa nói, Lục Chi Lộ vừa nhảy từ chiếc ghế cao xuống.
Cô đi tới trước mặt Trần Tử Mặc, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Giây phút ấy, con ngươi của Trần Tử Mặc co rụt lại, trong mắt chỉ toàn là sự phẫn nộ không thể kìm nén.
Anh trừng mắt nhìn Lục Chi Lộ, thậm chí Lục Chi Lộ còn tin là anh có thể xé xác cô ra.
Nhưng Trần Tử Mặc lại xoay người bỏ đi.
Lục Chi Lộ nở nụ cười tự giễu:
Anh có biết anh đã ra một bài toán khó đến mức nào cho em không?
Trần Tử Mặc cầm lấy chiếc bút máy trong tay cô, hạ giọng nói:
Có phải anh uống thì em sẽ đi theo anh không?
Ừm...
Trần Tử Mặc không nói hai lời, cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Ly thứ nhất, ly thứ hai, ly thứ ba...
Bịch...
Trần Tử Mặc đổ rầm xuống đất.
Kẻ chủ mưu
mà anh tưởng là đã tẩu thoát đang ngồi trên chiếc ghế cao bên ngoài ban công. Cô khoanh tay trước ngực, ngón tay kẹp một điếu thuốc dài nhỏ dành cho nữ, ngắm nhìn khung cảnh phố xá bên ngoài.
Trong không khí ngập tràn hương hoa cỏ thơm lừng.
Trần Tử Mặc đi tới.
Trần Tử Mặc bỗng nhíu mày:
Thuốc gì?
Lục Chi Lộ cười kẽ:
Loại thuốc sẽ không mang tới bất cứ phiền phức gì cho anh. Trần Tử Mặc, chúc mừng anh, từ giờ trở đi, rốt cuộc anh cũng thoát khỏi sự dây dưa của em rồi.
Ý em là sao?
Giờ khắc này, Trần Tử Mặc thực sự không thể tin nổi:
Vậy đêm hôm qua là cái gì? Em đang trả thù anh sao?
Anh đừng hiểu lầm, em không có ý trả thù anh.
Vậy thì vì sao?
Đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Trần Tử Mặc cố gắng mở mắt ra. Một lát sau, trí nhớ của anh về đêm hôm qua ập tới.
Cô gái đó là Lục Chi Lộ.
Cô nở nụ cười, từ hai hàng lông mày, có thể nhìn ra mấy phần cười nhạo và gợi cảm.
Sau đó, cô hé miệng ra, phả khói trong miệng vào mặt anh, mang theo sự khiêu khích và kiêu ngạo.
Nhưng hôm qua thử một lần, tự nhiên em lại cảm thấy anh cũng chỉ thế mà thôi...
Lục Chi Lộ ngồi trong phòng riêng. Đến khi cô bắt đầu cảm thấy choáng váng thì cũng là lúc cô nhìn thấy Trần Tử Mặc.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, trông như một thằng ngốc, nhưng lại làm cô say như điếu đổ.
Lục Chi Lộ, ai cho em uống nhiều rượu như thế?!
Lục Chi Lộ chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa dài qua hông, lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn, những dấu vết trên đó cực kỳ bắt mắt.
Trần Tử Mặc trượt yết hầu:
Bên ngoài rất lạnh, vào trong rồi hút.
Lục Chi Lộ phả ra một làn khói, cô quay đầu lại nhìn anh:
Anh yên tâm, em uống thuốc rồi.
Trần Tử Mặc nở nụ cười tự giễu, nếu cô muốn thì anh sẽ cho, đâu cần phải dùng cái cách vòng vo như thế.
Rõ ràng là bị gài bẫy, nhưng trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ...
Đêm qua cô có bị thương hay không.
Suỵt...
Lục Chi Lộ đặt một ngón tay lên môi.
Cô say đến đỏ cả mặt:
Anh ồn ào quá, đừng có mắng em như mắng em gái anh, em không phải em gái anh!
Trần Tử Mặc nghẹn họng.
Thấy anh ngã, Lục Chi Lộ muốn kéo anh lên, nhưng lại không có sức mà kéo.
Chu Hạo đẩy cửa vào:
Cô Sáu, để tôi đưa hai người vào phòng.
Lục Chi Lộ ôm đầu:
Được.
Về nhà anh cũng được, mẹ anh ở nhà.
...
Lục Chi Lộ vẫn vùng vẫy dữ dội.
Chị định đi đâu thế?
Đi giải quyết chuyện cần giải quyết.
Mới đi được mấy bước, Lục Chi Lộ quay đầu lại:
Thiên Trường, cám ơn em.
Ý trên mặt chữ.
Trần Tử Mặc híp mắt lại, thân thể cũng hơi cứng ngắc:
Lục Chi Lộ, em đang nói lời chia tay với anh?
Lục Chi Lộ ngậm đầu thuốc lá:
Ừm.
Lục Chi Lộ chỉ ly rượu rót sẵn trước mặt mình:
Một là anh uống năm ly, hai là uống mười ly. Anh chọn đi.
Trần Tử Mặc đứng lên, đi tới bên cạnh dìu cô lên:
Để anh đưa em về.
Lục Chi Lộ giãy giụa:
Về nhà mẹ anh ấy!
Leng keng...
Chiếc bút máy trong túi ngực Trần Tử Mặc rơi xuống bàn.
Cả hai người đều sững lại.
Lục Chi Lộ lẳng lặng nhìn cô, không nói một câu nào cả.
Rất lâu sau, cô đặt ly rượu xuống.
Đêm nay em chăm sóc Thiển Thiển giúp chị nhé.
Lục Chi Lộ nhìn anh ta:
Chu Hạo, có loại rượu nào làm tôi say nhưng vẫn tỉnh không?
Vẻ mặt của Chu Hạo hơi lơ ngơ.
Có nghĩa là tôi sẽ say, nhưng tôi biết mình đang làm gì.
‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Lục Chi Lộ cười một tiếng, lúc này nét phóng túng trong mắt cô mới vơi đi đôi chút.
Cô xoay người vào phòng tắm, bồn tắm đã được vặn nước sẵn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.