Chương 958: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (75)


Trái tim ấy, cô cũng không muốn nhận.

Mọi người đi thẳng tới cổng khu vui chơi.

Đinh Thần mở miệng:
Cô Lục, hay để tôi đưa Thiển Th8iển về giúp cô. Cô tới bệnh viện thăm anh ấy đi.

Lăng Ngạn chẳng đoái hoài gì tới, châm lửa hít một hơi, nhả ra làn khói dày đặc.

Tôi xác định xu hướng tính dục của mình ngay từ sớm. Trước kia tôi cũng cho rằng đời này tôi sẽ không thể thích phụ nữ được. Nhưng không biết từ khi nào, tình cảm của tôi với Lục Chi Lộ đã dần thay đổi. Mỗi khi nhìn thấy chị ấy, tôi không còn cảm giác ỷ lại như là một người em đối với chị gái nữa. Tôi bắt đầu muốn chăm sóc chị ấy, muốn tốt với chị ấy, muốn ở bên cạnh chị ấy cả đời. Vì muốn xứng đôi với chị ấy, tôi bắt đầu cố gắng, thậm chí chủ động xin sang nước M để đào tạo chuyên sâu. Bởi vì đến khi gặp lại, tôi muốn mình trở nên ưu tú hơn, tới lúc đó, tôi sẽ có tư cách nói thích chị ấy. Nhưng khi gặp lại chị ấy ở nước M, tôi thấy chị ấy hoàn toàn khác so với trước kia. Chị ấy nói mình thích một người nhưng đã thất bại, vậy nên phải chạy tới nước M điều chỉnh tâm trạng. Trần Tử Mặc, anh có biết lúc ấy tôi cảm thấy thế nào không? Tôi cố gắng lâu như thế, vậy mà chị ấy lại thích người khác!

Anh ta cố gắng lâu như thế, nhưng đến cuối cùng còn không có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình.
Hai người quay đầu lại, Lục Chi Lộ đứng ở cửa.

Chị Sáu...
Lăng Ngạn nhẹ giọng gọi.
Lục Chi Lộ nhìn hai người họ:
Cậu ra ngoài trước đi.

Hôm nay, tại nơi này, Trần Tử Mặc nói toạc mọi chuyện ra. Anh và Lục Chi Lộ đã xa nhau quá lâu rồi, anh không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa.
Trong mắt Lăng Ngạn hiện lên sự mỉa mai:
Trần Tử Mặc, anh có biết dáng vẻ thâm tình này của anh làm người ta chán ghét lắm không?


Tôi nghiêm túc đấy.

Lăng Ngạn trợn mắt lườm Trần Tử Mặc một cái rồi mới xoay người ra ngoài.
Trong mắt Trần Tử Mặc mang theo ý cười:
Sao em lại tới đây?

Lục Chi Lộ bước lên phía trước:
Trần Tử Mặc, làm như thế có ý nghĩa gì không?

Cô giao Lục Thiển Thiển cho Đinh Thần, còn mình thì lái xe tới bệnh viện.

Cùng lúc đó.
Lăng Ngạn ném đầu thuốc lá đi, cảm xúc cũng trở nên kích động:
Tôi lớn lên với chị ấy từ nhỏ, mà còn không bằng một người mới chỉ gặp có vài lần như anh sao? Anh xuất sắc hơn tôi lắm à? Dung mạo không bằng tôi, hơn nữa anh còn không thích chị ấy! Dựa vào đâu mà ông trời lại bất công như thế? Để anh được hưởng cái phúc lớn như vậy?!


Vậy nên, nếu anh còn biết thân biết phận thì đừng dây dưa với chị ấy nữa. Chị ấy chị dừng chân bên cạnh anh một lát thôi. Không có anh, cuộc sống của chị ấy sẽ càng muôn màu muôn vẻ hơn!

Trần Tử Mặc lẳng lặng nghe Lăng Ngạn nói, đến tận câu cuối cùng, sắc mặt anh mới hơi thay đổi.

Tôi không hiểu ý cậu.

Lăng Ngạn đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ, lấy một bao thuốc lá trong túi quần ra.

Trong phòng bệnh không được hút thuốc.
Trần Tử Mặc nhắc nhở.
Bác sĩ bảo anh tạm thời nằm viện, cảm thấy ổn hơn thì có thể tự ra viện.
Trong phòng bệnh, Trần Tử Mặc nằm trên giường, Lăng Ngạn ngồi bên cạnh.

Sao hôm nay cậu lại tới khu vui chơi?
Trần Tử Mặc hỏi.
Vẻ mặt của Trần Tử Mặc cứng lại.

Có phải tôi nói chưa đủ rõ ràng không? Chúng ta đường ai nấy đi cũng rất tốt mà?


Không được! Lục Chi Lộ, anh không tốt gì hết! Anh không muốn nói với em là anh hối hận đến mức nào vì trước kia đã hờ hững với em, bởi vì lúc đó anh cũng giống như hiện tại... Anh chưa bao giờ lừa dối em, cũng sẽ không vì hiện tại mà phủ nhận quá khứ, nhưng anh sẽ để em biết...

Được đưa tới bệnh viện, triệu chứng cảm nắng của Trần Tử Mặc thuyên giảm đi nhiều.
Vì phòng ngừa Trần Tử Mặc khỏe lại thì sẽ tới kiếm chuyện với mình, Lăng Ngạn còn bắt bác sĩ phải chụp CT cho anh, xem trên người có vết thương gì không, tạm thời lưu lại chứng cứ.
Bị giày vò một trận như thế, Trần Tử Mặc càng yếu hơn.

Tôi biết anh đang nghiêm túc, vậy nên mới càng ghét hơn!

Trần Tử Mặc thật sự không hiểu. Lúc anh chưa thích Lục Chi Lộ, tất cả mọi người đều nói anh không xứng với cô. Đợi đến khi anh thích cô rồi, mọi người lại muốn anh rời xa cô.

Cậu không thích phụ nữ, sao lại thấy ghét khi tôi tốt với Lục Chi Lộ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?


Mẹ kiếp, có tin tôi đánh chết anh ngay không hả!

Lăng Ngạn gầm lên, chuẩn bị xông lên đánh Trần Tử Mặc.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lục Chi Lộ đang định từ chối thì Đinh Thần lại nói tiếp:
Kể từ lúc nãy, sau khi xe cứu t3hương đi, cô vẫn luôn mất tập trung. Thay vì như thế, chẳng thà tự đi thăm, có gì cần nói thì nói thẳng ra sẽ tốt hơn.

Sau khi biết khủng 9long là ai, Đinh Thần cũng hiểu vì sao lúc trước

lại có địch ý với mình như thế.
Không phải anh ta chưa từng tơ tưởng đến Lục Chi Lộ, 6nhưng anh ta biết mình không đủ tư cách, vậy nên đã xóa bỏ suy nghĩ ấy, quyết định chỉ làm bạn bình thường với cô.

Có phải tôi để anh ngủ với tôi thêm một lần thì anh sẽ không dây dưa nữa không?

Trần Tử Mặc sững sờ.

Tôi biết, đối với bất cứ một người đàn ông nào, hành động ấy của tôi cũng là một nỗi sỉ nhục lớn. Nếu anh không cam lòng, vậy thì hiện tại tôi có thể trả lại cho anh.


Nhưng tôi thích chị Sáu.
Lăng Ngạn nói.

Tôi thích chị ấy, dù chị ấy là đàn ông hay phụ nữ thì tôi vẫn thích, vậy nên không thể nhìn chị ấy ở bên bất kỳ ai!

Trần Tử Mặc sửng sốt.
Nhưng rồi anh chỉ cười khẩy:
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nào có chuyện dễ như thế?


Trần Tử Mặc, tôi cảnh cáo anh, đừng nhất quyết phải uống rượu phạt!
Lăng Ngạn bày ra vẻ mặt uy hiếp.
Đôi mắt của Trần Tử Mặc dần trở nên âm trầm:
Tôi uống chén rượu phạt ấy chắc rồi!


Tôi sẽ tốt với Lục Chi Lộ.

Lăng Ngạn cười lạnh:
Liên quan quái gì tới tôi!

Trần Tử Mặc hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
Lăng Ngạn, tôi biết cậu và Lục Chi Lộ lớn lên cùng nhau, cậu lo lắng cô ấy không hạnh phúc. Nhưng hiện tại tôi có thể nói rõ ràng với cậu, tôi thích Lục Chi Lộ, đồng thời cũng sẵn sàng thề trên nhân cách, từ nay về sau, tôi sẽ chỉ tốt với mỗi cô ấy.

Không có sự đồng ý của anh mà Lục Chi Lộ đã xông tới, vậy thì đừng mong được tự ý quyết định bỏ đi.
Lăng Ngạn nổi giận, anh ta nắm chặt bàn tay, chỉ muốn đánh chết Trần Tử Mặc ngay tại chỗ.
Lăng Ngạn không kìm nén được sự phẫn nộ, còn Trần Tử Mặc thì lại rất thư thái. Anh nhếch môi, nói bằng giọng trào phúng:
Bởi vì người Lục Chi Lộ thích là tôi, vậy nên cậu có cố gắng thế nào cũng vô dụng!

Nếu tới gần quá thì sẽ c5hỉ khiến trái tim mất bình tĩnh mà thôi.
Lục Chi Lộ im lặng suy nghĩ một lát.

Vậy được rồi, tôi sẽ tới bệnh viện một chuyến.

Lăng Ngạn cười nhạo một tiếng:
Anh được tới, còn tôi thì không hả?

Trần Tử Mặc híp mắt lại:
Vì sao cậu lại xen vào chuyện giữa tôi và Lục Chi Lộ hết lần này đến lần khác như thế?


Bởi vì tôi ghét anh, tôi không muốn anh đến với chị ấy, không được sao?

Vừa nói, Lục Chi Lộ vừa bắt đầu cởi cúc áo của mình:
Chỉ cần anh đừng dây dưa với tôi nữa...


Còn chưa dứt lời, cả người cô đã bị kéo tới. Lục Chi Lộ bị đè lên, sau đó là cơn cuồng phong bão táp ập đến.

Giây phút ấy, Lục Chi Lộ cam chịu, cô nhắm mắt lại...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.