Chương 971: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (2)


Tần Phong quay đầu sang, nhìn thấy Tiểu Hoa ngồi trên giường dành cho người trông nom, nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe củ8a mình.


Tiểu Hoa...
Tần Phong thều thào gọi.

Giang Tiểu Hoa xuống giường, đi tới trước giường bệnh. S3au đó, cô bé đột nhiên vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra bưng lấy mặt anh, nhìn trái xong lại nhìn phải:
Chú, chú là b9ố cháu thật à?

Tần Phong cẩn thận lựa chọn một khóm cúc họa mi, bao nhân viên cửa hàng bó lại, sau đó hai người tiếp tục đi tới nhà họ Tân.
Đến cổng nhà họ Tân thì trời đã sẩm tối rồi.
Hồ Trạch Phi xuống xe, đang định đẩy Tần Phong xuống thì Tần Phong lại tự mở cửa xuống xe.
Đến tận lúc chuẩn bị mổ, bác sĩ phải tốn bao sức lực mới gỡ được tay anh ra.
Hồ Trạch Phi phải lo sắp xếp công việc của anh, vậy nên Tần Phong vào phòng mổ là anh ta lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đến lúc quay lại thì đã hơn một tiếng trôi qua rồi.
Giang Tiểu Hoa lắc đầu:
Tiểu Hoa không sợ. Mẹ nói con người kiểu gì cũng có lúc sinh bệnh.

Tần Phong mím môi, người mà Giang Tiểu Hoa nhắc tới còn khiến anh dày vặt hơn cả cô bé.

Mẹ cháu...

Dứt lời, Tần Phong đi tới cổng biệt thự.
Anh ôm một bó cúc họa mi đứng ngoài cổng, sống lưng thẳng tắp, hệt như một học sinh tiểu học tới nhà cô giáo, trong lòng dè dặt và kích động.
Chuông cửa vừa vang lên là thím Lý, người giúp việc của nhà họ Tân ra mở cửa.
Tần Phong chậm rãi giơ tay lên, muốn xoa đầu cô bé.

Tổng Giám đốc Tần, anh tỉnh rồi à.
Hồ Trạch Phi bước tới.
Tần Phong hạ tay xuống, cổ họng trượt một cái:
Bây giờ là mấy giờ rồi?


Cô chủ có ở đây không?

Thím Lý cười nói:
Có chứ, có chứ. Lúc trước tôi còn thấy lạ, sao cô chủ về lâu thế rồi mà không thấy cậu đâu, cuối cùng hôm nay cậu cũng tới.

Hai người đi qua vườn hoa đằng trước biệt thự.

Tôi muốn đi mua hoa.


Để tôi đi mua cho anh.

Nhìn sắc mặt của Tần Phong, Hồ Trạch Phi chỉ có thể nghe lời, đẩy xe lăn của anh tới.

Bây giờ cô ấy...


Những chuyện khác anh đừng hỏi em, em không muốn xen vào chuyện của hai người.

Dứt lời, cậu dẫn Tiểu Hoa đi ra ngoài.
Hôm nay Giang Tiểu Hoa nói muốn đi chơi, Tân Dịch không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô bé nên đã đồng ý.
Kết quả, cậu mới chỉ đi mua một xiên kẹo hồ lô, quay đầu lại thì đã không thấy cô bé đâu nữa.
Cậu sợ đến mức báo cảnh sát, cuối cùng một người đi đường nói nhìn thấy Giang Tiểu Hoa đã lên một chiếc taxi. Sau khi kiểm tra camera, tìm ra biển số xe taxi, cậu mới biết được tung tích của cô bé.
Giờ khắc ấy, Tần Phong bất chợt nở nụ cười.
Đây mới thực sự là nụ cười thật lòng của anh.
Hồ Trạch Phi đã đi theo anh sáu năm, có thể nói là anh ta đã quên mất lần trước Tần Phong cười là khi nào rồi.
Tân Dịch biết anh đang hỏi đến ai.

Một tháng trước.

Hơi thở của Tần Phong trở nên dồn dập, điều đó cũng có nghĩa là, anh là người cuối cùng được biết chuyện.
Con gái? Con gái ở đâu ra vậy?
Mấy năm nay, bên cạnh Tần Phong còn chẳng có một sinh vật giống đực nào, nói gì tới phụ nữ. Con ở đâu ra được chứ?!
Bất chợt, anh ta nghĩ tới điều gì đó...
Tất nhiên là thím Lý biết Tần Phong rồi, nhưng lúc này nhìn thấy anh, bà ấy cũng khá ngạc nhiên.

Cậu chủ?

Tần Phong đáp lời.
Động tác của Tần Phong hơi khựng lại.
Một lát sau, anh mở miệng:
Chuẩn bị một bộ quần áo, gọi một chuyên viên trang điểm tới, điều chỉnh lại sắc mặt của tôi.


...

Sau khi bọn họ đi, Hồ Trạch Phi mới hỏi dò:
Tổng Giám đốc Tần, cô bé Tiểu Hoa đó là...


Con gái tôi.

Hồ Trạch Phi ngây ra như phỗng.
Năm năm rồi.
Đây có phải là phần thưởng ngoại lệ của ông trời sau khi trừng phạt anh không?
Nếu đây là mơ thật, vậy thì làm ơn đừng bắt anh tỉnh lại.
Tân Dịch tới đưa Tiểu Hoa đi, chẳng phải là đang ám chỉ với anh rằng Giang Mộ Tuyết đang ở nhà họ Tân sao?
Nghĩ vậy, Tần Phong nở nụ cười.
Trên đường tới nhà họ Tân, nhìn thấy một cửa hàng bán hoa ở ven đường, Tần Phong yêu cầu dừng xe lại.
Loét dạ dày không phải là chứng bệnh ẩn không có dấu hiệu rõ rệt. Bệnh nhân sẽ thường phải chịu những cơn đau bụng quằn quại. Bác sĩ nói Tần Phong chịu được đến giờ, phải nói là không phải người bình thường.
Hồ Trạch Phi cũng lý giải, bởi vì nhiều khi anh ta cảm thấy Tần Phong chẳng khác nào một cỗ máy làm việc.
Tần Phong quay đầu nhìn Giang Tiểu Hoa, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
Vừa rồi chú có làm cháu sợ không?

Đang lúc anh ta suy nghĩ vẩn vơ, Tần Phong bỗng ngồi dậy khỏi giường.

Tổng Giám đốc Tần, bụng anh vừa mổ xong đấy!
Hồ Trạch Phi giật mình.

Chuẩn bị một bộ quần áo cho tôi, tôi muốn ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Tân Dịch đi tới, nhìn Tần Phong nằm trên giường bệnh, Tần Phong cũng nhìn cậu.

Giang Tiểu Hoa! Ai cho cháu chạy tới nơi này hả?
Tân Dịch quát to.
Hiện tại, Tân Dịch sắp tức nổ phổi rồi.
Giang Tiểu Hoa chu môi, đôi mắt rưng rưng nước mắt:
Cậu Tân Dịch, Tiểu Hoa không cố ý...

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Giang Tiểu Hoa, Tân Dịch lại mềm lòng. Cậu bước lên phía trước, cầm tay cô bé:
Về nhà với cậu.


Bốn giờ chiều. Anh bị loét dạ dày, vừa nãy bác sĩ đã mổ rồi, nhưng anh vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian. Tôi đã tạm thời hủy bỏ lịch trình ngày hôm nay của anh rồi.


Ừm.
Tần Phong thản nhiên lên tiếng.
Hồ Trạch Phi nhìn Tiểu Hoa:
Vừa rồi đưa anh tới bệnh viện, anh cứ cầm chặt tay cô bé, vậy nên tôi đành đưa cả cô bé tới bệnh viện...

Lúc này, Hồ Trạch Phi mới phát hiện ra Tiểu Hoa vẫn đang đứng trước cửa phòng mổ.
Ca mổ của Tần Phong cũng vừa kết thúc, Hồ Trạch Phi đành dẫn Tiểu Hoa tới phòng bệnh của Tần Phong.
Bệnh tình của Tần Phong khá nghiêm trọng. Hôm qua, lúc đưa anh tới bệnh viện, bác sĩ nói nếu tới muộn hơn một chút thì có thể sẽ phải nhận giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
Hai người đi tới cửa.

Tân Dịch.
Tần Phong lên tiếng.

Về bao giờ vậy?

Một tiếng sau, Tần Phong thay quần áo, kiểu tóc và khuôn mặt cũng được
tuốt
lại, hoàn toàn không nhìn ra được là anh vừa mổ xong.
Hồ Trạch Phi không ngăn cản được Tần Phong, chỉ có thể đầu hàng, đi lấy một chiếc xe lăn tới, để anh ngồi lên xe lăn rồi đẩy anh ra khỏi bệnh viện.

Tới nhà họ Tân.
Tần Phong bắt đầu không giấu được sự kích động của mình nữa.
Câu hỏi ấy khiến Tần Phong sững sờ.
Từ
bố
ấy khơi dậy một vài cảm xúc tận sâu trong l6òng anh, như cứa ra một vết rách trong trái tim anh.
Anh nhìn Giang Tiểu Hoa, từ nãy đến giờ, anh vẫn chưa phân5 rõ đây rốt cuộc là mơ hay thật.
Lẽ nào...
Hồ Trạch Phi quay phắt sang nhìn Tần Phong.

Chẳng lẽ cô Giang...

Hồ Trạch Phi nhìn mà nơm nớp lo sợ. Anh hai, anh quên là bụng của mình vừa bị rạch một đường à?

Tổng Giám đốc Tần...


Cậu không cần đi theo tôi.


Nhưng bác sĩ nói là anh cần nằm trên giường nghỉ ngơi.

Tần Phong không nói gì, vẫn cứ vén chăn lên.
Hồ Trạch Phi vội vàng ngăn cản anh:
Tổng Giám đốc Tần, hiện tại tình trạng sức khỏe của anh rất kém. Cô Giang đã về rồi thì sẽ không đi ngay được đâu. Anh quên là nhiệm kỳ năm năm của anh sắp kết thúc rồi à? Đến lúc đó, cô Giang sẽ phải tiếp quản Giang Lăng, anh lo gì không gặp được cô ấy?

Thím Lý mang đôi dép lê mà trước kia anh thường dùng tới.


Cậu chủ, hôm nay Tiểu Hoa lại nghịch ngợm, cô chủ đang dạy dỗ cô bé ở trong phòng đọc sách. Lát nữa đi vào cậu phải nhẹ nhàng thôi đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.