Chương 997: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (20 - HẾT)


Trong phòng làm việc, Giang Lệnh Việt và Tần Diệp lục hết sách quý của cụ mình ra.

Hai bác cháu đọc xong mới chịu xu8ống dưới nhà, vẻ mặt rất thỏa mãn.

Ồ.
Thực ra Lục Ương Ương vẫn không hiểu gì cả.

Có thể tôi sẽ phải đi lâu lắm, cậu phải chờ tôi về đấy nhé?
Giang Lệnh Việt nhìn cô bé.
Tháng ba năm sau.
Giang Lệnh Việt đã được đưa tới Câu lạc bộ Sorrel gần một năm, Giang Tiểu Hoa cũng đã lên tiểu học.
Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết tới chùa Linh Long làm lễ tạ ơn.
Ngoài đình Bàn Nhược, hoa đào vẫn nở rực rỡ.

Câu lạc bộ Sorrel?


Ừm, đó là nơi bồi dưỡng những người có trí thông minh vượt trội.

Lục Ương Ương cúi đầu xuống:
Dạ.

Tần Diệp lái xe đưa Giang Lệnh Việt đi xa rồi mới giảm tốc độ.
Giang Lệnh Việt mở cửa xuống xe, đi qua đi lại trước cổng biệt thự.
Không bao lâu sau, cánh cổng mở ra.

Ừm, trước kia năm nào anh cũng tới đây mới mẹ ngồi cả ngày liền.

Giang Mộ Tuyết tựa vào người anh:
Vậy chúng ta cũng ở đây cả ngày đi.

Vốn Giang Mộ Tuyết tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, nhưng trên thực tế chỉ có cô và Tần Phong.
Trong đình Bàn Nhược đã chuẩn bị sẵn giường nhỏ, trà và bánh.

Em ngủ quên mất... Được bao lâu rồi?


Ba tiếng.


Bác Cả, cháu muốn đi gặp một người, bác có thể dẫn cháu đi được không?
Giang Lệnh Việt chớp mắt nhìn Tần Diệp.
Hơn nửa tiếng sau, Tần Diệp đưa Giang Lệnh Việt tới trước cổng nhà Diệp Lăng Nam.
Đời người quá ngắn ngủi, dù là ngắm hoa hay ngắm cô thì đều không đủ.
Nỗi lòng Giang Mộ Tuyết gợn sóng lăn tăn.
Giang Mộ Tuyết ôm lấy cổ anh:
Tần Phong, trong lúc em ngủ, anh đã nghĩ gì thế hả?


Anh đang nghĩ, cây nở hoa mấy ngàn năm, còn anh chỉ được ngắm mấy chục lần.

Nhìn cô bé vừa bước ra ngoài, Tần Diệp há hốc mồm, cằm suýt thì rớt xuống đất.
Còn nhỏ như vậy mà thằng nhóc Giang Lệnh Việt này đã biết tán gái rồi sao?
Thấy vậy, Tần Diệp vội vàng giẫm chân ga lao vụt đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Diệp Lăng Nam đi tới, thấy Lục Ương Ương đứng ở cổng một mình, anh vội vàng chạy tới bế cô bé lên:
Tiểu Thảo, bố đã nói với con nhiều lần rồi mà, không được ra ngoài một mình, nguy hiểm lắm.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi tới, Giang Mộ Tuyết mới tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra, thấy Tần Phong đang nhìn mình.

Ở phòng khách không còn ai nữa, chúng ta cũng đi ngủ sớm thôi.

Vừa nói, anh ta vừa dẫn Giang Lệnh Việt lên tầng.

Trước kia anh và mẹ cũng như thế à?

Tần Phong đắp chăn cho cô, sau đó rót một cốc trà nóng.
Lúc này Lục Ương Ương mới hoàn hồn lại:
Bố ơi, Giang Lệnh Việt lạ lắm.


Đừng nhắc tới thằng nhóc đó nữa. Sau này con phải tránh xa nó ra, biết chưa?
Vừa nghe thấy tên của Giang Lệnh Việt là Diệp Lăng Nam thấy khó chịu.

Sau này Ương Ương sẽ là vợ cháu, là cháu dâu của bác.


...


Ồ. Tôi buồn ngủ lắm, về ngủ đây.
Lục Ương Ương thuận miệng đáp lại.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô bé, Giang Lệnh Việt bất giác nuốt nước miếng.
Lục Ương Ương còn chưa cất bước, Giang Lệnh Việt đã nhanh chân sấn tới...
Lục Ương Ương ngớ người ra. Bố cô bé dặn là không được để con trai hôn vào miệng mình!
Vẻ mặt của Tần Diệp cứng ngắc:
Sau này cháu ít tiếp xúc với Tân Dịch thôi.

Giang Lệnh Việt đút hai tay trong túi quần:
Ồ.


Tiểu Việt, cháu còn nhỏ mà sao toàn học mấy chuyện không nghiêm chỉnh thế? Lại là cậu cháu dạy à?!

Nghĩ tới cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi, Tần Diệp vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh ta hiểu rõ thủ đoạn của Diệp Lăng Nam, nếu biết Giang Lệnh Việt
sàm sỡ
con gái mình, đoán chừng bây giờ anh ta và Giang Lệnh Việt đã bị trói gô lại rồi.
Chắc chắn là bị ai đó dạy hư rồi!

Cậu Tân Dịch.
Giang Lệnh Việt gạt s5ạch trách nhiệm.

Vâng, cháu biết mà.


...

Giang Lệnh Việt cắn móng tay:
Bác Cả, không phải không nghiêm chỉnh, cháu nghiêm túc đấy.


Cái gì?

Dần dần, Giang Mộ Tuyết rúc trong chiếc chăn ấm áp, tựa vào chân Tần Phong ngủ thiếp đi.
Tần Phong nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, chỉ mỉm cười chứ không đánh thức cô.
Giang Mộ Tuyết áy náy:
Em xin lỗi, nói là cùng nhau ngắm hoa mà em lại ngủ quên mất. Chắc là tại ấm áp quá...

Còn chưa dứt lời Tần Phong đã cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.

Hử?

Giang Mộ Tuyết nhanh chóng bật dậy, quả nhiên mặt trời đã lặn dần, đã sang buổi chiều rồi.
Đến khi mặt trời khuất hẳn, bọn họ mới chuẩn bị xuống núi.
Tần Phong cầm tay Giang Mộ Tuyết, hoa đào nở rộn dọc đường.

Ừm.

Hai người cứ thế ở trong đình, vừa trò chuyện vừa uống trà.
Lục Ương Ương xoay người đi.

Ương Ương.

Tần Phong kéo Giang Mộ Tuyết ngồi xuống.
Giang Mộ Tuyết ngước mắt ngắm nhìn những bông hoa màu hồng nở rộ trên cành cây cách đó không xa. Hoa đào ở đình Bàn Nhược quả là danh bất hư truyền.
Đi được nửa đường, Giang Mộ Tuyết bất chợt dừng lại.
Tần Phong hiểu ý ngồi xổm xuống. Giang Mộ Tuyết đi tới phía sau anh rồi ngả xuống.
Giang Lệnh Việt thản nhiên nói:
Người không có vợ như bác đâu được trải nghiệm thú vui của việc ngủ sớm.

<9br>Tần Diệp cứng đờ người lại, quay đầu trố mắt nhìn cậu:
Tiểu Việt, cháu học những lời đó từ ai vậy hả?

Một đứa 6nhóc có thể nói ra câu ấy được sao?

Cậu...


Ương Ương, đã nói là phải chờ tôi rồi đấy nhé! Đừng quên lời hẹn của chúng ta!

Trong phòng khách không có một ai.

Bố mẹ cháu ngủ sớm đấy.
Tần Diệp nó3i.
Sau khi chiếc xe ổn định, Tần Diệp ngẩng đầu nhìn Giang Lệnh Việt qua gương chiếu hậu:
Cô bé vừa rồi là con gái của Diệp Lăng Nam hả?


Vâng.

Tần Diệp im lặng hồi lâu mới tiêu hóa hết câu nói của Giang Lệnh Việt.

Tiểu Việt, về sau nhớ phải bảo trọng đấy.

Nói xong, Giang Lệnh Việt chạy vèo đi.
Vừa chui vào xe của Tần Diệp thì căn biệt thự đằng sau Lục Ương Ương sáng trưng hết cả lên.
Tần Phong cõng cô, chậm rãi bước về phía trước.
Gió chiều lồng lộng, làm cành đào đung đưa, cánh hoa rơi đầy người bọn họ.
Lục Ương Ương dụi mắt:
Cậu tìm tôi có chuyện gì à?

Giang Lệnh Việt đút hai tay trong túi quần, đá cục đá ven đường:
Bố tôi sắp đưa tôi tới Câu lạc bộ Sorrel, có thể tôi sẽ phải ra nước ngoài.

Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng có thời gian bù lại tuần trăng mật với Tần Phong.
Tháng ba là tháng ít mưa nhất ở thành phố Vân. Mặc dù nhiệt độ vẫn còn thấp, nhưng ánh mặt trời sáng tỏ, cây cối đâm chồi, chim én bay lượn, là thời điểm ngắm hoa tốt nhất.

Không sao, về sau mỗi một mùa hoa nở, em sẽ luôn ở bên anh, cùng ngắm hoa với anh.



Kiếp sau cũng ở bên anh chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.