Chương 100: Cáp mô khiêu


Thủ đao này của hắn rõ ràng là đánh từ trên xuống dưới, nhưng thật ra lại là từ trái sang phải. Giang Tường tưởng rằng Phi Long Tử sẽ đánh từ trên xuống dưới, nên lúc đó đã sử ra thân pháp cổ quái của hắn.

Bất ngờ thủ đao của Phi Long Tử vừa chạm tới vai hắn, hắn đột nhiên chấn động toàn thân, thầm nghĩ: "không hay rồi!" lực đạo của Phi Long Tử lại từ bên trái đánh mạnh sang vai của hắn, nhất thời không nghĩ ra chiêu này nên bị chém trúng.

May mà thân pháp hắn cổ quái, tuy bị đánh trúng, những cũng đã hoá giải được một phần không nhỏ lực đạo của Phi Long Tử, chỉ là hơi choáng một chút, không hề bị tổn thương lớn nào.

Phi Long Tử cười ha ha, đưa tay bắt lấy phi trảo do Cầu Thanh Toàn ném ra, phát ra nội lực, quăng phi trảo lên bầu trời, lúc này hắn đã tự điều tức nội lực, nên cả Cầu Thanh Toàn cũng bị kéo đi.

Bay trên bầu trời cao, Cầu Thanh Toàn cũng không phải tay vừa, đột nhiên rung thiết luyện, thiết luyện một vòng rồi một vòng xoay tròn, hướng thẳng vào đầu của Phi Long Tử.

Phi Long Tử nới lỏng phi trảo, hướng về phía sau lộn một lúc tám vòng, lùi xa mười mấy trượng, nhảy lên một phần mộ, vừa trồng cây chuối, vừa cười một cách quái dị: "Công phu của các ngươi đều

không tồi, vô cùng giỏi, lão phu sắp phải ra tuyệt chiêu rồi, cẩn thận, sáu vị!" Sáu người và hắn đã đánh nhiều chiêu như vậy, thấy thân hình hắn bay đi bay lại như không, xuất thủ đều xảo diệu vô cùng, sáu người liên thủ

vẫn không thể làm gì được hắn, lúc này hắn lại tránh xa mọi người, nhảy lên một phần mộ, nói muốn ra tuyệt chiêu, sáu người sắc mặt liền căng thẳng, vận công phân bố toàn thân, bao vây Phi Long Tử.

Sáu người đang quan chiến thi triển thân hình, nhảy ra ngoài năm trượng, phi thân lên chỗ cách bọn họ đấu không xa, bọn họ từ khi động thủ, vị trí đã đổi mất mấy lần

cách nơi động thủ không dưới hai mươi trượng, tiến vào sâu trong bãi tha ma.

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Phi Long Tử, xem hắn rốt cuộc sẽ sử ra tuyệt chiêu gì. Trước khi hắn tỷ võ cũng là đã nói rằng hắn mới luyện được một công phu đặc dị,

công phu đặc dị này đại khái là có liên quan tới cách hắn đi đường, xuất chiêu, nhưng Trương Chinh và bọn người của hắn quá chiêu với hắn đã lâu, lại chưa hề được thấy chỗ lợi hại nào thật sự của hắn, trồng cay chuối chẳng qua chỉ làm người ta cảm thấy cổ quái mà thôi.

Những chiêu thức đã sử ra, có chút không bình thường, làm cho người ta khó có thể đề phòng, nhưng đối với cao thủ đích thực thì có hiệu quả không lớn.

Bọn họ trong lòng đều suy nghĩ rất nhiều khi nhìn Phi Long Tử, đột nhiên một trận gió thổi vào trong khu mộ phần, cuốn lên không ít cỏ dại, trời dần dần vào hoàng hôn, mặt trời đột nhiên trở nên ảm đạm,

Trong ánh tà dương, bạcng của bọn họ bị kéo ra, đổ dài trên cỏ, trông rất quỷ dị. Phi Long Tử hai tay chống lên mộ phần, không hề gây ra tiếng động, sáu người từng bước tiến lên, còn một trượng nữa

thì tóm được hắn. Phi Long Tử nhắm mạnh mắt, khoé mắt phóng ra một đạo hàn quang, tước đi hồn phách của mọi người, hai tay dần dần biến thành màu đỏ, vô cùng rực rỡ.

Đó chính là Hoả Diễm thủ đao uy chấn giang hồ của hắn. Chỉ nghe trong miệng Phi Long Tử thét một tiếng "a", hai tay chống lên mộ phần, như có thần giúp, thân người hắn quay tròn như cơn lốc.

Chớp mắt liên hoàn phát ra

bảy ký thủ đao về phía sáu người, lần xuất thủ này của hắn, thân hình nhảy nhót, như một con ếch lớn vậy, chớp mắt đã nhảy tới bên cạnh của sáu người, mỗi một người đều phát ra bảy hoả diễm thủ đao,

Sáu người tất cả là bốn mươi hai lần, sáu người quan chiến hoa cả mắt. Thân hình Phi Long Tử lên lên xuống xuống, dẫn động một luồng cuồng phong ở những chỗ nó đi qua, để lại hào quang đỏ như lửa, tốc độ của hắn vô cùng nhanh

còn hơn cả quỷ dị, hai tay lại biến thành đỏ đậm. Trong mắt những người đứng xem, cái họ nhìn thấy là những dấu vết của hoả diếm thủ đao vạch trên bầu trời, thực làm người ta thấy kỳ lạ.

Sáu người vừa nhìn thấy thân hình hắn chuyển động thì tiến sát bên nhau, muốn cùng hợp lực lại, cơ hồ như đều muốn sử ra chiêu mà bình sinh đắc ý nhất, nhất. Loan đao đao quang của Lưu Như Hải,

Liên hoàn thất chưởng của Trương Chinh, Thương ảnh bài sơn đảo hải của Long phong Vũ, Mãn Không phi trảo của Cầu Thanh toàn, Cang kình thủ trảo của Hầu Triều Tông, còn có Bích không quyền kình của Giang Tường đan xen ở trong vòng phạm vị năm trượng, không thể phân biệt ai với ai! Sáu người đứng xem chỉ thấy một mình Phi Long Tử như một tia chớp đỏ xoẹt qua xoẹt lại trong vòng năm trượng, không tới một giây, đã bay mấy chục vòng. Đột nhiên nghe thấy một tràng cười lớn của Phi Long Tử

tiếng kêu thét lớn của sáu vị sứ giả đồng thời vang lên, trong nơi sâu thẳm của bãi tha ma, kình phong quét khắp bốn phía, từng mảng bùn đất bị sới tung, cỏ dại giống như lãng tử không nhà chạy khắp bốn phương.

Tràng cười vừa dứt, chỉ nghe thấy những tiếng "bộp bộp" vang lên không ngừng, tiếp theo lại một tiếng y phục bị xé toang, bảy nhân ảnh bay lên không trung.

Phi Long Tử hai tay đỏ bừng như hai lưỡi đao, đặt ở trước ngực, sắc mặt có chút ảm đạm. nhưng lại rất quật cường, nhướng mày, thở dốc, hiển nhiên là đã tiêu hao không ít nội lực,

nếu chú ý đằng sau hắn, có thể thấy một đống vải vụn ở đó. Sáu vị sứ giả sắc mặt tái nhợt, khoé miệng chảy máu, dường như đã bị nội thương, không hề động đậy đứng ở xung quanh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phi Long Tử

Sáu người quan chiến nhìn không ra rốt cuộc là bên nào thua, một lúc lâu sau, Trương Chinh hai mắt nhắm lại, thán rằng: "Phi Long Tử,

Ngươi quả nhiên không hổ là cao thủ của địa bảng sáu mươi năm trước, lão phu đã không còn sức chiến đấu nữa, ta chịu thua thôi! Tuỳ ngươi ra điều kiện đó."

Nói xong, Trương Chinh miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo chực muốn ngã, lúc hắn sắp ngã xuống, năm người còn lại cũng cùng lúc thổ tra máu tươi. Xem ta

bọn họ bị nội thương không nhẹ. Sáu người quan chiến nhìn thấy tình hình như vậy nào dám chậm trễ, phi thân lên, mỗi người đỡ một người, chưởng tâm áp lấy tay đối phương, truyền nội lực.

Phi Long Tử thì ngược lại không hề có chút biểu hiện hân hoan nào, đột nhiên quay người hướng về một mộ phần đằng xa, từ từ nói: "ba vị các hạ nếu đã tới rồi, tại sao còn không hiện thân đi!"

Lời vừa hết, chỉ nghe thấy có một người cười lớn: "Phi Long Tử, ma giáo thập nhị sứ giả, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, còn không đưa tay chịu trói!" Theo tiếng nói, ba nhân ảnh vọt lên,

chớp mắt đã vượt qua mười mấy mộ phần tới chiến trường. Từ chỗ bọn họ hiện thân đến chỗ này ít nhất cũng phải hơn ba mươi trượng, bọn họ chỉ cần chớp mắt thì đã tới đây

Khinh công này cho dù là chưởng môn một phái cũng không nhất định có thể sử ra!

Người tới là cao thủ, cao thủ trong số cao thủ!

Phi Long Tử nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, thì có chút do dự. ba người này cố ý không để ai thấy mặt bởi vị họ đều che mặt. Người đứng giữa thân hình kiều diễm,

là một nữ nhân, thân vận hắc y, che hắc sa, eo lưng đeo một bảo kiếm, cả người phát ra một loại khí kình lạnh lẽo, nội công đích thực không nhỏ.

Ai cũng không biết cô ta đẹp hay xấu, là già hay trẻ.

Người bên trái là một nam tử, đeo một mặt nạ màu bạc, chỉ chừa lại nửa phần dưới, từ miệng trở lên đều bị mặt nạ che mất, hai hốc mắt thay bằng hai cái lỗ

xem ra vô cùng quỷ dị, dưới cằm có một chòm râu ngắn, hai tay rất lớn, nếu nắm lại thành quyền, tin chắc nắm đấm có thể đánh vỡ tất cả những thứ gì không thuận mắt hắn trên thế giới này, Người bên phải là một người hơi lùn

hơn nam tử mặt nạ bạc một chút, nhưng cũng cao hơn người bình thường hai thốn, hắn mặc áo bào xám. mặt cũng đeo mặt nạ đen, che một nửa bên phải của mặt,

chỉ lộ ra phần mặt bên trái trắng bệch như tuyết, nhìn không ra tuổi thật của hắn.

Ba người này vừa tới, thập nhị sứ giả của ma giáo trong lòng đều thầm thấy hoảng loạn. Bây giờ bọn họ có tới một nửa đã bị trọng thương, không thể động thủ, sáu người còn lại căn bản không thể là đối thủ của ba người bọn họ.

Phi Long Tử lại không phải là bằng hữu của bọn họ, có thể là sẽ không giúp họ, nhưng đối phương cũng đã muốn giết cả Phi Long Tử, Phi Long Tử có lẽ sẽ liên thủ với bọn họ để kháng địch.

Có lẽ có vài phần thắng được, sợ là sợ cả bản thân Phi Long Tử cũng không phải là đối thủ, tự thân cũng khó giữ.

Phi Long Tử không hề có chút kinh động nào, nói: "Các ngươi là ai? muốn gì?"

Nguồn: http:// . eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong- 249&page= 2 1#ixzz 3OCSTCzQC
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.