Chương 110: Thiếu Niên Đạo Tặc (Hạ)


Thanh niên nhìn thấy thiếu niên trước mặt nhiều lắm cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tuy nét ngây thơ vẫn còn lưu lại trên thân hình, khẩu khí lại không có chút nào giống như người giang hồ mà giống như một tên tiểu tặc. Hắn bước tới ngăn đám người lại, cười nói:
Nếu không, thì ngươi sẽ làm gì?



Thiếu niên đó cười ha ha:
ông nội ngươi sẽ đánh cho các ngươi bò lăn ra đất.


Thanh niên nghe xong, ngẩng đầu cười lớn:
Ở đâu ra thằng nhóc này vậy nhỉ? Ngươi nên về nhà bú mẹ đi thì hơn, ở đây khoác lác cái gì? Ta hỏi ngươi: người lớn nhà người là ai? Ngươi có biết Kim Đao tiêu cục chúng ta không?


Thiếu niên hai mắt trợn trừng đáp:
Hôm nay là ông nội ngươi muốn phá tiêu cục các ngươi đó, các ngươi có cần thiết phải biết người lớn của nhà ta là ai không? Kim Đao Tiêu cục chỉ là một tiêu cục hạng ba của vùng Tương Tây này mà thôi, ông nội ngươi có gì mà sợ chứ?


Thanh niên nghe xong, trong lòng rất kinh ngạc, thiếu niên này lại còn biết Kim Đao tiêu cục là ở Tương Tây, hắn nếu không phải là võ nghệ cao cường, to gan lớn mật, một mình dám tới cướp tiêu, vậy thì chính là một tiểu tử ngốc đầu óc có vấn đề! Lần này, hắn làm sao có thể nghe lời của tiểu tử được, liền tức giận mắng rằng:
Cái thằng nhóc này, cũng không đi nghe ngóng xem Kim Đao tiêu cục lợi hại thế nào, còn đến đây khinh thường tiêu cục của chúng ta, mau cút đi, nếu không ta sẽ một đao xử lý ngươi!



Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy? Thiếu niên này muốn gì?


Chỉ thấy từ sau xe tiêu, một hán tử, vốn là một trong số sáu người cưỡi ngựa sau xe tiêu bước ra nói với thanh niên.

Sáu người bọn họ giữ đằng sau xe tiêu, chính là để bảo vệ xe tiêu, tránh cho người ta dùng kế giương đông kích tây. Bọn họ vẫn chưa hiểu rõ thân phận của thiếu niên, nên nhìn thấy tiểu sư đệ bọn họ đang nói chuyện với thiếu niên đó, một người trong số họ không nhịn được bước ra.

Thanh niên nghe xong những lời của hán tử thì cười nói:
Một tên tiểu mao tặc, muốn đánh cướp xe tiêu của chúng ta, huynh xem hắn miệng còn hôi sữa, chúng ta đừng có bắt hắn lên quan vây. Đệ sẽ đuổi hắn đi!


Hán tử kia nghe xong sư đệ nói, song nhãn lướt qua thiếu niên, lại nhìn thấy có một thiếu niên khác vai đeo đại đao, đứng ở bên đường cách đó năm trượng, trong lòng hơi chững lại, thầm nghĩ:
Hai tên tiểu tặc này có phải cùng một bọn không? Tuổi tác của chúng cũng tương đương, trên người lại mang vũ khí, xem ra là người biết võ công, chỉ là không biết trình độ thế nào!
Nhìn thấy thanh niên đã xuống ngựa, muốn bước tới giao thủ với thiếu niên kia, hắn liền giơ tay ra, vỗ vai thanh niên nói:
Tiểu sư đệ. cái loại người này đâu cần đến đệ phải ra tay, để sư ca đuổi hắn đi.


Nói xong, lạnh hừ với thiếu niên nói:
Tiểu tử, ngươi thực sự muốn cướp xe tiêu của chúng ta?


Thiếu niên đáp:
Không sai


Hán tử nhướng mày:
Ngươi có bản lãnh gì, mà dám tới gây phiền phức cho tiêu cục Kim Đao của chúng ta?


Thiếu niên cười đáp:
Ông nội ngươi chỉ dựa vào một chiếc cung tên trong tay cũng có thể đánh cho bọn ngươi tơi bời, ngươi có tin không?


Hán tử nhìn thấy vai hắn lộ ra một phần của loan cung, không biết có chỗ nào hơn người, cười ha ha, bước tới một bước, tiến lên năm xích, đưa tay ra nắm toan lấy loan cung. Thiếu niên đưa tay ra cản, chỉ nghe thấy
bing
một tiếng, hai cánh tay đã chạm vào nhau, thiếu niên phi thân lùi lại một trượng, nói:
Từ từ thôi, cây cung này của ta không phải là cung bình thường đâu, ta sợ là ngươi nhấc không được?


Hán tử tiếp hắn một chiêu, thì biết được nội công của hắn không tồi, cũng không dám sơ xuất:
Cây cung của ngươi nặng như thế sao? Ai nói ta không nhấc nổi!


Thiếu niên đưa tay ra lây cây cung xuống, cầm trong tay, nhẹ nhàng như không có vật gì, cười đáp:
Người nếu không tin, có thể thử xem.


Hán tử lạnh hừ một tiếng, thiếu niên đặt cung cân bằng trên bàn tay. Hán tử vừa nắm lấy một đầu của cây cung, chỉ dùng ba phần sức, lòng nghĩ:
Ba phần sức của ta, thì đã có thể dễ dàng nhấc bổng tảng đá trăm cân, huống hồ chỉ là một cây cung nhỏ!
đang định để thiếu niên biết sự lợi hại của mình, ai ngờ cây cung trong tay, vừa mới định nhấc lên, giống như cây cung đó đã mọc rễ vậy, không hề nhúc nhích. Trong lòng thầm thấy cổ quái, lại thêm ba phần sức nữa, nhưng đâu ngờ rằng cung vẫn không động đậy, trong lòng kinh hãi. Hắn dùng tới sức lực của toàn thân, hét lớn một tiếng, muốn nhấc cung lên, nhưng mà cho dù hắn dùng sức của toàn thân, cây cung vẫn không nghe lời sai khiến của hắn.

Lần này thật sự đã làm cho hắn hoảng hốt tới nỗi tim đập chân run, người ta nhẹ nhàng như không có vật gì nhấc lên được, mà hắn dùng toàn lực cũng không làm gì được nó, nói như vậy, sức mạnh của thiếu niên này không phải là nhỏ rồi. Hắn cả ngày trời vẫn không có cách gì cả, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, đột nhiên buông lỏng cây cung, mắng rằng:
Cây cung của người là cung gì vậy? Nhất định là ngươi đã giở trò rồi, nếu không dựa vào nội lực của ta, sớm đã có thể nhấc nó lên, nói đi. Ngươi đã giở trò gì?
Thiếu niên cười ha ha, nói:
Ngươi không nhấc được nó thì đừng có ở đó nói bừa, ta không cần phải giở trò gì cả, cho dù ta giở trò, ở đây có nhiều người như vậy, ta có thể làm gì, ngươi không được, thì để sư đệ ngươi thử xem.


Hán tử mặt ửng đỏ, đang định động thủ đánh người thì lại nghe thâý sư đệ của hắn hét lên một tiếng nói:
Tên tiểu mao tặc nhà ngươi dám khinh Kim Đao tiêu cục chúng ta không có người sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu là hán tử thì hãy nói rõ ý định của mình đi, ngươi luôn miệng nói mình muốn cướp tiêu nhưng ta hỏi ngươi, một mình ngươi làm sao cướp được?


Thiếu niên mỉm cười nói:
Ngươi không cần quan tâm đên chuyện ta cướp tiêu như thế nào, thiếu tiêu đầu, nếu ngươi có thể nhấc cung này lên, tại hạ sẽ nhường đường ngay, nếu như không nhấc được, vậy thì xin lỗi, các người phải ở lại đây một lát.


Thanh niên nghe xong, thầm hít một hơi, nói:
Con người của ngươi càng ngày càng kỳ quái, nếu đã biết thân phận của ta, người rốt cuộc là địch hay là bạn. mời các hạ nói cho rõ ràng, tránh cho đao kiếm không có mắt.


Thiếu niên nói:
Là địch hay là bạn cũng không sao, quan trọng là thiếu tiêu đầu có thể nhấc cây cung này lên không? Ta đã nói rõ rồi, thiếu tiêu đầu dựa cả vào ngươi đó!
Nói xong, lật cây cung, đặt vào bên cạnh chân, lùi sau một trượng, quay đầu lại cười với Phương Kiếm Minh:
Vị tiểu lão đệ này, ngươi đi đường của ngươi, đừng có ở đây thêm nữa, cẩn thận lát đánh nhau ngươi sẽ bị thương đó!


Phương Kiếm Minh cười cười, nói:
Tại hạ bình sinh rất thích xem náo nhiệt, hôm nay có vụ hay ho thế này tại hạ làm sao có thể rời khỏi chứ! Ý tốt của các hạ, tại hạ lãnh rồi.


Thiếu niên nghe xong Phương Kiếm Minh nói, liền nhìn hắn, nhìn thấy trên vai hắn có một con kỳ lân thử, hắn không biết Kỳ lân thử là một loại động vật rất quý hiếm, thiết nghĩ là đệ tử của ẩn sĩ võ lâm nào đó. Hắn tự phát ra một luồng khí kình nhè nhẹ về phía Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh cười mỉm, nhảy lên một cái cây trên đường, rồi ngồi lên đó, cười nói:
Các hạ không phải muốn cướp đồ sao? Tại hạ trên người chỉ có một tay nải này thôi, nghèo lắm, các hạ đừng có để ý nhé.



?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=23#ixzz3OCTSjSpn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.