Chương 131: Nhất Lộ Lan Tiệt


Trung niên nhân này nếu như biết Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh vốn là dạng người gì thì có lẽ sẽ không dám làm như thế. Tiếu lão đầu thấy một kích của hắn hướng đến thì cười hì hì, thân hình thoáng một cái vừa xoay tròn vừa di chuyển đã tránh sang một bên, Bệnh thư sinh thì cười lạnh một tiếng, hất tay xuất ra một chưởng, lưỡng đạo chưởng lực khí thế như bài sơn tiếp xúc, một thanh âm vang lên, người bọ bị văng lên cao hơn mười mấy trười, mà Bệnh thư sinh thì vẫn không dừng chân đuổi theo Tiếu lão đầu phía trước.
Chỉ thấy trung niên hán tử nọ cuồng tiếu một hồi, hai chân chạm đất, quay người lại, nhìn về phía bóng của Bệnh thư sinh kêu lớn:
Hảo chưởng lực, lão tử đã hơn ba mươi năm không có gặp phải hảo thủ rồi, hãy xưng tên!
Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, xoay mình ho khan một hồi, mọi người cảm thấy kỳ quái, Bệnh thư sinh cũng không quay đầu lại, từng chữ thốt ra:
Bệnh … thư … sinh …

Trung niên hán tử nọ nghe xong liền biến sắc, lại càng cười lớn:
Nguyên lai là cao thủ trên thiên bảng, hạnh ngộ, hạnh ngộ, ôi, xem ra ta đa đến chậm, càng không thế chứng kiến các người ra tay đọt đấy ‘Thiên Hà Bảo Lục’, Bệnh thư sinh, nhớ kỹ, đầu năm sau sẽ có đại hội võ lâm được triển khai ở kinh thành, lão tử sẽ ở đó chờ ngươi!

Nói xong cũng mặc kệ là Bệnh thư sinh có đi hay là không quay đầu lại đối với quần hùng nói:
Các người chắc cũng nghe rõ rồi, đương kim thánh thượng cử hành đại hội võ lâm ở kinh thành vào đầu năm sau, đến lúc đó hoan nghênh các vị võ lâm hào kiệt hội tụ kinh thành, long tranh hổ đấu, thập đại cao thủ đứng đầu sẽ được tặng phẩm, cũng có thể trở thành Thiên Hộ, Bách Hộ trong cẩm y vệ như tại hạ, quang tông diệu tổ.
quần hùng nghe xong thì dao động, bùng nổ lên, trung niên hán tử sau khi nói xong những lời này liền bay người lên khoái mã, mang theo mười cẩm y vệ như một đạo hàn phong bắn đi, địch hướng thu vốn định mở miệng hỏi hắn là người từ phương nào đến, thấy hắn vội vàng rời đi như vậy liền lên tiếng:
XIn hỏi đại nhân là vị nào? Vãn bối ĐỊch hướng thu vẫn chưa từng gặp qua đại nhân?

Trung niên hán tử nọ nghe xong cũng không có quay đầu lại cười to nói:
Thì ra là địch hiền chất, lão Hà thường xuyên trước mặt lão tử nói về ngươi, nói ngươi võ công trong sư môn thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, tốt lắm, sang năm hoan nghênh ngươi đến nhà bá bá làm khách, hy vọng ngươi có thể trên lôi đài nhất cử thành danh, nhớ kỹ, ta là Phó Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ - Nam Cung Nham, tới kinh thành có thể tùy tiện hỏi thăm là có thể tìm được phủ thượng của ta.

Theo thanh âm, mười một con khoái mã càng lúc càng xa, biến mất ở phía xa xa đỉnh núi mà Phương Kiếm Minh triển khai kinh công, từ lúc Tiếu lão đầu cùng Bệnh thư sinh hợp lực đưa hắn đi, kỳ lân thử lại cực kỳ nhu thuận trốn vào trong lòng của hắn, lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn về phía trước, Phương Kiếm Minh dùng hết toàn lực, tựa như bôn lôi, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa nhóm người võ lâm không còn bóng dáng, chạy khoảng tám chín lý hắn mới cúi đầu nhìn vào ‘Thiên Hà Bảo Lục’ trong tay, lúc này tình huống khẩn cấp, hắn còn chưa có liếc mắt qua một cái đánh giá một trong tứ đại thánh thư này, lúc này vừa nhìn, liền có cảm giác không ổn.
Thì ra không xem là tốt hơn, vừa nhìn xuống hắn liền cảm giác được thiên thiền đao trên đầu vai có chút động, cơ hồ như muốn bay ra khỏi vai của hắn, kỳ lân thử cũng chi chi kêu loạn lên, Phương Kiếm Minh liền không dám xem tiếp vội vàng dùng toàn lực lăng không mà đi, hắn di chuyển vốn là về phía đông theo chỉ dẫn của Tiếu lão đầu, phía trước có một rừng cây, Phương Kiếm Minh không chút nghĩ ngợi liền phi thân vào rừng, khi vừa vào thì có một đạo kình lực bá đạo bất ngờ đánh đến, Phương Kiếm Minh sớm đã có trù bị là có người chặn đường, nên đã có chuẩn bị, mặc dù nội gia chân lực này hết sức mạnh mẽ nhưng muốn thương tổn hắn thì còn lâu mới được!
Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, một bàn tay xoay chuyển, hai chân tại không trung co lại, song chưởng chạm nhau, một chưởng này của Phương Kiếm Minh đã dùng tám phần chân khí, người nọ tựa hồ như không nghĩ đến Phương Kiếm Minh lại liều mạng như thế, suýt nữa là bị đã thương, chỉ nghe ‘Bịch’ một tiếng, thân thể từ trong không trung rớt xuống, thân hình của hắn mập mạp xoay chuyển, trong miệng cười khan nói:
Già rồi không xài được nữa rồi, công chúa giao lại cho người!
Phương Kiếm Minh thân mình gập lại, bay đi hơn năm sáu trượng, hắn nhìn trộm một chút thì thấy được đối phương chính là một lão giả mập mạp có cái mũi cao, chính là người mà ngày đó hắn đã thấy trên tửu lâu, là người của ma giáo, Phương Kiếm Minh không nhận ra cũng không biết thân phận của lão, nhưng có thể ở cùng một chỗ với công chúa của ma giáo tuyệt không dưới Đường Chủ, lão giả này sợ rằng sẽ là một trong các trưởng lão của ma giáo.
Thân hình của Phương Kiếm Minh vừa khởi liền cảm thấy bên trái có người cười lạnh, nói:
Tiểu tử, mau giao thiên hà bảo lục ra nếu không lão phu cho ngươi một chưởng!
Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thấy từ trong rừng lóe ra ba người, đúng là công chúa ma giáo, tiểu nha hoàn với trang phục của một tiểu cô nương, và một lão giả mặt lạnh trên đầu có lốm đốc tóc bạc, lúc này lão giả vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi đến, toàn thân phát ra một cổ kình khí siêu cường, Phương Kiếm Minh không cam lòng yếu thế cũng phát ra một cổ kình khí, khi va chạm với nhau thì hắn lùi về sau một bước, thế mới biết lão giả mặt lạnh này so với lão mập mạp thì mạnh hơn không ít.
Phương Kiếm Minh chuyển mắt liếc nhìn ma giáo công chúa ‘Tu La Ma Nữ’ Đông Phương Thiên Kiêu sau lưng của lão già một chút, thấy nàng không có ý định rat ay, đại khái vốn tưởng là rằng chỉ cần lão già mặt lạnh ra tay thì Phương Kiếm Minh sẽ không có đường thoát. Phương Kiếm Minh cười ha ha nói:
Tại hạ không có rãnh để ở lại phụng bồi các vị!
nói xong thì thân hình biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, sử dụng thân pháp ‘Kỳ Lân Bát Biến’, vây quanh ba người bọn họ, lão giả mặt lạnh thấy Phương Kiếm Minh động thân tưởng hắn muốn ra tay công kích, hay tay nắm chặt, nhưng nào biết hắn sử dụng một bộ pháp cực kỳ quỷ dị, thoáng một cái thân hình của Phương Kiếm Minh đã vượt qua người lão, mặt lão đỏ lên, quay đầu lại:
Công chúa, ngăn tiểu tử này!
Đông Phương Thiên Kiêu có chút ngơ ngác nhìn Phương Kiếm Minh, thấy Phương Kiếm Minh sử dụng thân pháp cực nhanh lướt qua người nàng, lại nghe tiếng hét của lão giả mặt thì khuôn mặt xinh xắn phát lạnh, thân thể mềm mại chớp lên, ngọc thủ duỗi ra, phát ra một cổ chân lực cường đại, chuyển hướng về phía Phương Kiếm Minh, miệng cười nói:
Bằng hữu vì sao phải chạy, bổn công chúa xin mời bằng hữu đến ma giáo một chuyến, không biết có được không?
nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình của Phương Kiếm Minh bị kiềm hãm mạnh mẽ, mắt thấy sẽ bị chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu đánh trúng liền khẽ quát một tiếng, đem thiên thiền chân lực vận đến cực điểm, thân pháp đột phá cực hạn, so với trước kia còn muốn nhanh hơn, tránh khỏi chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu, vượt qua ba người bọn họ, đến một cây đại thụ, hai chân đạp lên một cành cây, lăng không lộn vòng vượt xa bảy tám trượng, thân hình bay đi tới trước, Đông Phương Thiên Kiêu thấy không thể ngưn Phương Kiếm Minh trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, liền trầm giọng quát:
Đuổi thoe đừng cho hắn chạy!
Vừa nói vừa vươn ngọc thủ ra để lên đầu vai của nha hoàn, hai người triển khai kinh công đuổi theo, lão giả mặt lạnh và lão giả mập mập nhìn nhau cười khổ rồi cũng triển khai thân pháp đuổi theo Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh không cần quay đầu lại xem chỉ biết bọn họ sẽ không vì vậy mà dừng tay, nhất định sẽ theo sát phía sau, hắn sao có đủ dũng khí để chần chừ, khi hội tụ đủ nội lực liền lập tức chạy đi, đảo mắt cái đã vượt xa bảy tám trượng, sau khi vượt qua sườn núi nhỏ thì còn chưa kịp thấy vật gì thì đã thấy một đạo kiếm quang đang đâm đến, dưới thế công ấy Phương Kiếm Minh liền sử dụng một chiêu thiếu lâm long trảo thủ đem lợi kiếm của đối phương đẩy sang một bên, lăng không lộn một vòng, hai chân còn chưa chạm đất thì ánh mắt đã đảo qua, lập tức toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy phía trước khoảng mười trượng có một nhuyễn kiệu cùng với chín người sớm đứng ở đó, đứng ở đầu chính là người mà cả đời này Phương Kiếm Minh không thể nào quên được, chính là nữ tử che mặt mà mấy ngày trước hắn đã gặp trên đường.
Thần sắc của Phương Kiếm Minh ngơ ngẩn, nhưng thân hình không dám dừng, thoáng chống đã đi đến phía trước hai trượng, Phương Kiếm Minh nhìn nữ tử che mặt, trong lòng đang nghĩ có cần phải ra tay hay không thì nghe được tiếng cười ha hả:
Tiểu tử, nếu ngươi không hạ thủ được thì để cho lão tửu quỷ này đi!
theo thanh âm một thân ảnh từ bên phải bay ra, người này đến thật sự là quá nhanh, khi ở trên không trung còn cười to một tiếng, lấy ra một cái hồ lớn ở phía sau ngửa đầu uống một ngụm, khi hai chân chạm đất thì hám mồm phun ra một đạo tửu vũ, về phía trước của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe được thanh âm của lão thì trong lòng mừng rỡ, đang muốn bắt chuyện thì người nọ đã cười nói:
Tiểu tử thúi còn không mau chạy, nhớ kỹ đến thời khắc mấu chốt thì chớ quên xuất đao!
vừa nói chuyện lại chốc chốc phun ra vài đạo tửu vũ, ngăn cản những người kia, Phương Kiếm Minh vừa chuyển thân thì nghe được tiếng hừ lạnh của nữ tử, một chưởng được xuất ra, chưởng phong mãnh liệt đánh vào màn tửu vũ, tay giơ lên nắm lấy chuôi bảo kiếm trên vai,
tranh
một tiếng, bảo kiếm được rút ra nhanh như chớp, tiếp đó liền bổ ra một kiếm.


Người đến đúng là túy đạo nhân, chỉ thấy lão cười ha ha, há miệng phun ra một tia rượu lên trên thân kiếm của đối phương đã được nội gia chân lực quán trụ, phát ra một cổ hàn khí, khi tửu tiễn va chạm với thân kiếm thì lập tức bị đóng thành một khối băng.

Nữ tử che mặt phi thân muốn đuổi theo Phương Kiếm Minh, lúc này túy đạo nhân dùng tay xuất ra hơn mười đạo chân lực, đem những người kia chặn lại, không cho họ đuổi theo Phương Kiếm Minh, ở bên kia nhuyễn kiệu có bốn thiếu niên khi túy đạo nhân phun rượu liền nâng nhuyễn kiệu lên, nữ tử che mặt thì phi thân đuổi theo Phương Kiếm Minh.

Túy lão nhân thấy thế thì khuôn mặt già nua giận dữ:
Lão phu sống đã hơn trăm tuổi rồi nếu như không thể ngăn cản các tiểu bối này lại lão tửu quỷ này sẽ quy ẩn giang hồ!
nói xong trong tay xuất ra một cái hồ lô lớn chuyển xoay ba vòng rồi bay khỏi tay,
Hô Hô
thanh âm xé gió vang lên, trong nháy mắt bay đến đỉnh đầu của nữ tử che mặt với lực đạo tựa ngàn cân, nữ tử che mặt cũng không nói một tiếng, thân kiếm bổ ra, bổ vào thân của hồ lô, một tiếng động lớn vang lên, lúc này cũng không biết đại hồ lô kia là làm bằng chất liệu gì đao thương bất nhập, cũng không có bị nội gia chân lực của nữ tử chế trụ, nữ tử che mặt bị hồ lô cản trở lại bay trở về phía nhuyễn kiệu ở phía bốn thiếu niên, phát ra một cổ kình lực khổng lồ, bốn thiếu niên vận khởi nội gia chân lực cũng khó tiến lên được nửa bước.

Tiếp đó, đại hồ lô trong nháy mắt bay ba vòng xung quanh nữ tử che mặt cùng nhuyễn kiệu, túy đạo nhân đánh ra một phách không chưởng, đánh văng những người khác, lăng không xuất trảo nắm lấy đại hồ lô, hai chân vừa chạm đất, liền trừng mắt, một đạo điện quang hiện lên theo hai con mắt của lão, phát ra một cổ khí phách lẫm lẫm, hoàn toàn ngăn cản những người này lại.

Nữ tử che mặt lạnh lùng nói:
Ngươi là ai sao lại cản chúng ta?
Túy đạo nhân cười ha ha nói:
Các ngươi chính là người của ma môn?
nữ tử che mặt nói:
Đúng vậy thì sao?
Túy đạo nhân cười nói:
Yên tâm, các ngươi cũng sẽ có một phần, các ngươi nếu muốn đoạt được thiên hà bảo lục, lão tửu quỷ đương nhiên phải ra tay ngăn cản, nếu các ngươi có thể dựa vào khả năng của mình đoạt được thì lão tửu quỷ này cũng không nói gì, người của ma giáo cũng truy đến đây, hay lắm, hay lắm!
nữ tử che mặt cùng những người khác quay đầu nhìn lại chỉ thấy có vài bóng người đang đuổi đến như bay, đảo mắt đã đến trước mặt, nữ tử che mặt khi thấy nhóm người này cũng không biết trong lòng suy nghĩ gì chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nhóm người của đông phương thiên kiêu thấy nhóm người của ma môn trên mặt cũng lộ ra tia kinh ngạc, thấy bọn họ cũng không có ngăn được Phương Kiếm Minh lại, với thực lực của Phương Kiếm Minh lại có thêm vài phân hoài nghi, tiểu tử này rốt cục là ai có thể thoát khỏi sự ngăn cản của người của ma môn, nếu như hắn lấy được thiên hà bảo lục, tu luyện thành công thì có hy vọng trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh!
Túy đạo nhân thấy bọn họ giương mắt hổ nhìn đối phương, cười ha ha nói:
Muốn gặp thiên hà bảo lục thì hãy theo lão đến đây! Lão không thể chờ lâu quá đâu.
Nói xong liền chuyển thân, không nhanh không chậm đi ra ngoài, cái đại hồ lô được lão giắt lên trên lưng, người của ma giáo, ma môn nghe xong thì chỉ nghe nữ tử che mặt hừ một tiếng, mang theo người của ma môn đuổi theo, cái miệng nhỏ nhắn của đông phương thiên kiêu cũng xuất ra một tiếng cười lạnh, cũng không chần chờ, mang theo nha hoàn của nàng, lão giả mặt lạnh và lão giả mập mạp triển khai thân pháp đuổi theo sát phía sau, trong lòng tuy có chút hoài nghi nhưng vẫn tiếp tục.

Phương Kiếm Minh đi khoảng được ba mươi lí thì thay đổi phương hướng, nhằm về phía nam mà chạy. Trong lòng hắn còn suy nghĩ về trận đánh của túy lão nhân và nữ tử che mặt, bất kỳ ai trong bọn họ bị thương cũng là việc hắn không muốn, nhưng túy lão nhân là ai, chính là cao thủ trên thiên bảng, nếu dùng võ công có thể đả thương lão thì chỉ có thể là cao thủ cùng đẳng cấp, mà những người đó nơi đây làm sao mà tìm được. hắn đối với thân thủ của Y Di cũng có hiểu biết, mặc dù nàng không phải là đối thủ của túy lão nhân, nhưng luận về võ công cũng không thua kém túy lão nhân quá xa, túy lão nhân lại không muốn tìm người của ma môn để gây phiền toái, kiếm pháp của Y Di tỷ cũng rất siêu việt, chắc cũng sẽ không bị thương tổn gì, trong lòng lập tức nhẹ bớt, trong chốc lát hắn đã đi hơn ba dặm, địa hình phía trước cũng biến đổi, sau khi vượt qua hơn mười tảng đá lớn, địa hình ngày càng đẩu tiễu, chỉ thấy hắn bị vây quanh trong một khu vực toàn đá lớn, những tảng đá này cao hơn năm trượng, thấp thì cũng hơn hai trượng, Phương Kiếm Minh còn chưa có gặp qua loại địa hình này, trong lòng khẽ động, liền cảnh giách, thân hình chuyển một cái, phóng qua một tảng đá lớn.

Bỗng dưng kỳ lân thử trong lòng hắn nhảy dựng lên kêu chi chi, phía bên phải của Phương Kiếm Minh có một đạo khí kình muốn phá thể mà ra, hắn liền lập tức đem khí kình ngăn chặn, giương mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy một thân ảnh ẩn hiện ở một tảng đá phía trên, hắn đứng trên một tảng đá lớn, quần áo của hắn bị gió thổi tung bay, trên người phát ra một khí thế siêu cường, Phương Kiếm Minh nhìn hắn chỉ thấy người này có võ công thật là cao, tuy không thể nói là ngang hàng với bọn người nghĩa phụ hắn nhưng tuyệt đối cũng là bá chủ một phương, hoặc là nhân tài đứng đầu một phái mới có thể có được loại khí thế này.

Thân hình Phương Kiếm Minh phóng về phía sau, phóng thảng lên một cự thạch, cùng người nọ cách nhau khoảng tám trượng, Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy khoảng cách này cũng khó có thể tấn công nhanh được, người này là một lão nhân gầy yếu, mặc một đại bào màu xanh, đại bào rộng thùng thình, đôi ngươi lòe lòe phát lạnh, nhìn thấy hiên hà bảo lục trong tay trái của hắn thì khóe miệng lộ ra một tia cười cổ quái, lão giả này thấy Phương Kiếm Minh chỉ có một thân một mình lại là một thiếu niên nên liền xem thường hắn, không có nửa phần xem trọng hắn, ẩn chứa trong đó còn có vài phần khinh địch đối với Phương Kiếm Minh.

Nhưng như vậy Phương Kiếm Minh mới có thể cảm thấy người này không dễ đối phó, chỉ cần lão giả này có động thì Phương Kiếm Minh tin rằng chỉ cần trong thời gian nói vài lời thì hắn có thể vượt qua lão giả này, nhưng mà từ khi lão giả nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì căn bản không có thái đột lơi lòng thần thái, đôi điện nhãn gắt fao khóa trụ thân thể của Phương Kiếm Minh.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Phương Kiếm Minh cũng lão nhìn nhau một chút, rồi cùng chuyển thân, nhảy lên cao, hắn muốn phi thân qua đầu lão giả, lão nhân cười lạnh một tiếng, thân hình lật một cái, xoay người rơi xuống một tảng đá lớn cách đó sáu trượng, một đôi bào tụ rộng thùng thình chậm rãi động, Phương Kiếm Minh thấy lão muốn động võ, tâm thần trầm xuống, đem công lực toàn thân vận khởi đến năm ngón tay, năm ngón tay có chút mở ra, thiếu lâm long trảo thủ sẵn sàng xuất ra.

Lão nhân thấy năm ngón tay của hắn chậm rãi mở ra rồi chộp lại, nhưng mày nhìn Phương Kiếm Minh quát:
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ! Được, bổn chưởng môn xem xem ngươi đến tột cùng là đã học được mấy tầng.
Thân hình như tia chớp bắn về phía Phương Kiếm Minh, một đôi bào tụ rộng thùng thình vung lên, một cổ nội gia chân lực mãnh mẽ đánh ra, Phương Kiếm Minh không dám xem thường, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ liền xuất ra ba chiêu, ba chiêu liên hoàn này xuất ra chỉ nghe trảo phong lẫm nhiên, sắc mặt lão nhân hơi kinh hãi, gia tăng thêm ba phần chân lực tiếp đón ba chiêu của Phương Kiếm Minh, chỉ thấy hai bóng người trên không trung va chạm, Phương Kiếm Minh rơi xuống một tảng đá lớn, lão nhân thì bay lên, luân chuyển thân mình, đáp lên một tảng đá lớn, mạnh bào tụ lại trên một tảng đá lớn, ném đến Phương Kiếm Minh như sấm, ống tay áo của hắn chợt động, một tiếng động chấn vang lên, đá bay loạn lên
Thiết Tụ Thần Công
, lão nhân cười lạnh nói:
Tiểu Tư, của ngươi đó, đến đi.

Lúc nói chuyện xong thì đã xuất ra ba chiêu, mỗi một chiêu xuất ra đều bức Phương Kiếm Minh lùi lại từng bước, sắc mặt của Phương Kiếm Minh trầm xuống, kêu lên:
Tiền Bối, xin đắc tội!
Năm ngón tay chia ra rồi hợp lại rồi lại chia ra, một tiếng động vang lên, đánh lên trên bào tụ của đối phương, Phương Kiếm Minh đắc thế cũng không dừng lại, trong khoảnh khắc đã đánh ra sáu chiêu Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, bức lão nhân lùi về phía tảng đá lớn, lão nhân không thể phá giải, chỉ nghe lão nhân hét lớn:
Đây không phải là Thiếu Lâm Long Trảo Thủ chính tong, tiểu tử ngươi sao học được!
Phương Kiếm Minh bức lui lão cười to:
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ uy lực vô cùng, tại hạ chỉ bất quá là học được nhất chiêu bán thức, khó trách tiền bối nói là không phải chính tông! Cáo Từ!
Trong miệng tuy nói chuyện nhưng thân mình đã phi thân bay qua đầu lão nhân.

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=31#ixzz3OCZM8OIx
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.