Chương 135: Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân


Hán tử xấu xí nọ thủy chung vẫn không mở miệng, cổ tay nhích động lập tức song câu bay múa, cước đạp một loại bộ pháp kì quái, mỗi câu đánh ra đều vang lên một tiếng như tiếng sấm vang rền giữa trời không. Câu phong ập đến mặc dù chưa thể tổn thương Trịnh Khả Trang nhưng cũng khiến hắn hết sức đau đầu. Hán tử xấu xí nọ so với Trịnh Khả Trang còn đau đầu hơn,
Phân thân thác cốt thủ
của Trịnh Khả Trang không phải là loại võ công bình thường, chỉ cần hắn không cẩn thận một chút là sẽ trúng chiêu. Đến khi đó khớp xương cùng kinh mạch không bị hủy mới là lạ, cho dù võ công không bị phế thì tu vi cũng sút giảm chẳng còn bao nhiêu. Dù lúc đó vẫn sử ra được bộ câu pháp này nhưng uy lực thì chẳng còn là bao.
Hán tử xấu xí so ra còn cẩn thận hơn Trịnh Khả Trang rất nhiều, chỉ là trên mặt hắn lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng vô cảm khiến cho ngoại nhân không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã trao đổi hơn mười chiêu. Trịnh Khả Trang thân là Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lại bị hán tử vô danh này cầm tay cầm chân rất bực mình, hắn nghĩ thầm:
Ta đường đường là một Phó bảo chủ, chẳng lẽ lại không đấu lại một tên tiểu tử vô danh như ngươi!


Hắn không kiên nhẫn được nữa, hai mắt long lên; tay phải lật lại bổ ra một chưởng, chưởng phong lướt qua thân hình Hán tử xấu xí chợt run lên. Trảo tráo của Trịnh Khả Trang nhanh như chớp chụp lấy cổ tay phải của đối phương. Hán tử xấu xí thấy hắn mạo hiểm như vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay phải thu về tay trái xỉa ra một câu đâm thẳng vào lòng bàn tay đối phương. Trịnh Khả Trang chợt mở miệng cười ha hả, bàn tay năm ngón đang khum lại chợt xòe ra, từ chưởng tâm thổ ra một đạo chân khí chấn lệch mũi câu, ngay sau đó cả người lướt tới ngũ trảo nắm chặt lấy cổ tay đối phương. Hán tử xấu xí đang định đánh tiếp câu kia ra thì đã nghe Trịnh Khả Trang giận giữ quát lớn một tiếng đồng thời gia tăng kình lực. Hán tử xấu xí liền cảm thấy cổ tay đau đớn không chịu nổi, giống như vừa bị một thiết chùy đánh trúng vậy, đau đến nỗi cả người run lên, trên mặt toát mồ hôi hột.


Trịnh Khả Trang cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Ngươi chịu thua chưa?

Hán tử xấu xí dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Khả Trang, Trịnh Khả Trang bị Hán tử xấu xí nhìn đến phát lạnh trong lòng, hắn hơi sợ hãi lại càng nắm chặt tay hơn. Chợt nghe một tiếng
đinh
bén nhọn vang lên, thì ra Hán tử xấu xí nọ đã thả thanh câu từ trong tay trái xuống, đồng thời lạnh lùng nói:

- Ngươi còn không buông tay?

Trịnh Khả Trang rung cổ tay đẩy mạnh Hán tử xấu xí lui ra sau, vừa nghĩ đến ánh mắt hận thù lúc nãy liền nghiến răng nghiến lợi. Nếu không nhân cơ hội này giết hắn đi hoặc chí ít là phế võ công của hắn tức là đã lưu lại hậu họa vô cùng.

Ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn lập tức động thân đuổi theo, một đạo chưởng lực cực kì hung mãnh vỗ thẳng xuống thiên linh cái của Hán tử xấu xí. Mọi người thấy vậy đều kêu lên kinh hãi, Tiếu lão đầu giận giữ quát lớn một tiếng:

- Trịnh Khả Trang, không được giết người!

Chưa kịp nghĩ thì một đạo chưởng lực như núi đã áp đến, thủ chưởng của Trịnh Khả Trang chỉ còn cách đỉnh đầu của Hán tử xấu xí có nửa tấc mà thôi. Da đầu của Hán tử xấu xí đã bị chưởng phong sắc bén cắt qua khiến máu chảy thành dòng thế như vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, cũng không hề có hành động phản kháng nào. Trịnh Khả Trang nghe thấy tiếng chưởng phong đang áp đến sau lưng thầm hít vào một hơi rồi xoay người lại, hai tay liên hoàn bổ ra bốn chưởng. Đương trường vang lên một tràng chưởng thanh va chạm vô cùng chói tai, nửa thân trên của Trịnh Khả Trang lắc lư như cây lau trong gió, râu tóc tán loạn trông qua như là đang điên cuồng vậy nhưng vẫn không lui lại một bước nào. Tiếu lão đầu đang ngồi trên mặt đất toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, trong lòng nghĩ thầm:
Tiểu tử này nội lực không kém!


Thấy Hán tử xấu xí nọ cũng chỉ bị rách da chảy máu chứ không phải chịu thương tổn gì lớn, Tiếu lão đầu yên tâm lớn giọng chất vấn:

- Trịnh Khả Trang, hắn đã nhận thua ngươi cần gì phải truy tận sát tuyệt!

Trịnh Khả Trang chỉ cười lạnh vài tiếng rồi trừng mắt nhìn Tiếu lão đầu một cái, không nói gì. Hán tử xấu xí nhìn Tiếu lão đầu một cái rồi nhặt nốt thanh câu rơi trên mặt đất phi thân bỏ đi.

Đương trường ai cũng thấy rất rõ ràng, Hán tử xấu xí nọ đã nhận thua, thậm chí cả vũ khí cũng buông bỏ nhưng Trịnh Khả Trang vẫn không chịu thôi, quyết giết hắn cho bằng được. Loại hành động mượn gió bẻ măng này khiến quần hùng vô cùng khinh thường, không ít người còn mắng hắn là kẻ vô sỉ. Trịnh Khả Trang chỉ yên lặng đứng đó, hai tay chắp lại sau lưng, cặp mặt hơi hé để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo; hắn đang chờ có người tiến lên khiêu chiến!

Chợt nghe có một tiếng cười hăng hắc vang lên, một thân ảnh lao ra giữa bãi, Phương Kiếm Minh vội nhìn kĩ mới thấy hóa ra người này chính là Phong trưởng lão của Ma môn. Trịnh Khả Trang thấy người này liền chắp tay hỏi:

- Tôn giá là vị nào trong Ma môn?

Phong trưởng lão cười lạnh đáp:

- Lão phu chính là Phong trưởng lão của Ma môn – Phong Công Độ. Phân thân thác cốt thủ của Trịnh lão đệ quả nhiên là danh bất hư truyền!

Trịnh Khả Trang nghe Phong Công Độ nói vậy liền cười ha hả tiếp lời:

- Nói hay lắm, nói hay lắm! Cẩm chưởng của Phong trưởng lão cũng là Võ lâm nhất tuyệt, như nhau như nhau thôi!

Ngô Thế Minh đang đứng bên cạnh Phương Kiếm Minh thấy hai tên này không ngừng tâng bốc lẫn nhau không nhịn được khinh thường kêu lớn:

- Hai vị không nên nói nhảm làm gì, muốn tỉ thí thì xin nhanh một chút. Lúc này cũng đã trưa rồi, còn có rất nhiều người muốn xuất tràng nữa đó!


Hai người này nghe thế liền hung hăng trừng mắt với Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh cũng chỉ cười cười ngó lơ, giả bộ như không nhìn thấy
Phong Công Độ nhìn sang Trịnh Khả Trang, mở miệng hét lớn một tiếng, song chưởng tựa như con thoi đánh ra. Trịnh Khả Trang cũng không chịu yếu thế lập tức vung chưởng dĩ chiêu đối chiêu. Song chưởng chạm nhau lập tức vang lên một tiếng chưởng phong trầm đục, hai người đều xoay người lui ra sau. Phong Công Độ cười ha hả nói:

- Trịnh lão đệ nội công thật không kém!

Trịnh Khả Trang cũng cười lạnh một tiếng đáp:

- Cũng vừa đủ đối phó với ngươi thôi!

Hai người cơ hồ cùng lúc nhảy lên, chỉ trong chớp mắt lăng không đã tung ra bảy, tám chiêu. Một bên thi triển Cẩm chưởng, bên kia cũng sử tuyệt học Phân thân thác cốt thủ ra dĩ bạo đối bạo không chịu kém nửa phần. Hai người không ngừng di động cước bộ đảo chuyển phương vị không ngừng. Trịnh Khả Trang chân vừa chạm đất liền điểm nhẹ một cái mượn lực tung người lên lộn vòng trong không trung rơi xuống phía sau lưng Phong Công Độ, một tay lập tức vươn ra như muốn chế trụ huyệt đạo trên lưng đối phương vậy. Phong Công Độ đâu có thể bị hắn chế trụ dễ dàng như vậy lập tức lấy eo làm trục sử ra một thức Thiết bản kiều nhẹ nhàng tránh khỏi, hai tay cũng không chậm trễ đẩy ra một chưởng. Chưởng phong uy mãnh vô cùng, Trịnh Khả Trang không dám ngạnh đối vội vàng sử ra một thức
Cáp tử phiên thân
nhanh chóng né sang một bên. Phong Công Độ được thế không bỏ, chân trái đảo qua xuất cước đá xéo vào hông đối thủ. Trịnh Khả Trang biết cước này vô cùng hung mãnh, nếu bị đánh trúng thì xương sườn sẽ lập tức bị nát vụn nên không dám chần chừ, thân hình nhoáng lên xoay người lui lại nửa bước vừa vặn tránh khỏi một cước này của đối phương, song trảo không chậm trễ đưa lên đón lấy cổ chân đối phương.

Sự việc xảy ra chớp nhoáng, mọi người chỉ nghe
Phịch
một tiếng thì đã thấy Trịnh Khả Trang giữ chặt lấy cổ chân đối phương. Không đợi hắn kịp phát lực Phong Công Độ đã mượn lực tung người lên, hữu chưởng nhanh như chớp vỗ xuống bả vai Trịnh Khả Trang. Trịnh Khả Trang rên lên một tiếng, hai tay dùng lực đẩy văng Phong Công Độ ra rồi lùi lại hét lên:

- Họ Phong kia, ngươi thật là hèn hạ!

Nói rồi mở miệng ói ra một ngụm máu. Phong Công Độ rơi xuống đất hai chân cũng run run, hắn không miễn cưỡng được phải ngồi xuống hai tay đặt trên gối trợn mắt cả giận nói:

- Lão phu hèn hạ thế nào?

Trịnh Khả Trang hung hăng trừng mắt với hắn, một tay ôm lấy đầu vai ngồi xuống âm thầm điều tức. Hắn trúng một chưởng của đối phương khiến cho khí huyết sôi trào, Cẩm chưởng thật không phải là loại võ công dễ chịu gì. Mặc dù chịu một chưởng của đối phương nhưng hắn cũng không thiệt, cổ chân Phong Công Độ đã bị trúng Phân cân thác cốt thủ của hắn, cho dù không thể đánh gãy xương cốt nhưng trong vòng ba tháng cũng khó có thể đi lại bình thường.

Hai người bọn họ sau một hồi giao tranh rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương khiến cho chúng nhân ồn ào mất một lúc, Tiếu lão đầu cũng không biết phải xử lý như thế nào cho phải thì chợt nghe một giọng cười lớn vang lên, một thân ảnh khổng lồ từ giữa không trung sà xuống giữa sân, một đôi thiết tụ phất qua lập tức chấn nát mấy tảng đá xung quanh thành từng mảnh, người này ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:

- Công phu của các ngươi thật quá kém cỏi, không xứng cho ta động thủ. Nếu ai có thể đỡ được một chiêu thiết tụ của ta lão phu lập tức rời đi, tuyệt đối không có ý gì với Thiên Hà bảo lục nữa!

Mọi người vội chú ý nhìn lại mới thấy, người này chính là Trọng Dương lão nhân của Hoàng Sơn phái, thế nhưng nhân sĩ ở đây cũng không nhận ra hắn; chỉ thấy Vl cung kính đứng sau lưng hắn liền tưởng rằng ông ta chỉ là một nguyên lão nào đó của Hoàng Sơn phái, nào ai ngờ ông ta chính là đương kim chưởng môn của Hoàng Sơn phái. Thân phận chưởng môn này nói ra cũng không phải là hữu danh vô thực.

Tiếu lão đầu có nói qua, nếu là cao thủ cùng cấp bậc với bọn họ thì không tham gia đoạt bảo. Nhìn thoáng qua thì tuổi tác Trọng Dương lão nhân cũng chỉ tương đương với mấy người bọn họ nhưng thực ra còn ít tuổi hơn nhiều lắm, nói cho cùng thì Trọng Dương lão nhân cũng chỉ có thể tính là vãn bối của mấy người mà thôi. Nếu đã không phải là cao thủ cùng cấp bậc như họ hay nói cách khác các cao thủ hơn trăm tuổi không được ra tay thì Trọng Dương lão nhân năm nay mới chỉ tám mươi đương nhiên có thể xuất đầu rồi. Bất quá có rất ít người biết về ông ta, chỉ nghe nói ông ta là một cao nhân thế ngoại của Hoàng Sơn phái mà thôi. Nhiều người đang thầm oán trách hắn không nên ra tay, thật ra với thân phận chưởng môn của ông ta dù gì cũng không nên xuất tràng; đệ tử hắn xuất tràng một lần đã là đủ lắm rồi, hắn lại còn muốn đích thân đọat bảo nữa thì thật là quá đáng. Nhưng ở đây dù cho có người bất bình thì cũng có thể làm gì chứ, thế gian này là cường thực nhược nhục!!!



Ông ta đứng đó, một đôi tay áo buông dài lúc này cứng đờ như là sắt thép vậy, dễ dàng đập nát mấy tảng đá trên mặt đất thì không ít người giật mình. Lão nhân này có không ít hơn một giáp công lực, thấy vậy nên không có ai dám ra ứng chiến. Trọng Dương lão nhân thấy không ai chịu ra trong lòng có chút đắc ý, ông ta quay sang nhìn Phương Kiếm Minh khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng. Lần trước hai người mới chỉ giao tranh có vài chiêu đã bị Manh hiệp Hoa Tự Lưu ngăn cản làm hỏng chuyện tốt của ông ta. Manh hiệp Hoa Tự Lưu giờ cũgn ở đây, nếu hắn cũgn muốn đoạt bảo thì giải quyết luôn một thể. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn không thấy Hoa Tự Lưu có ý xuất thủ mà lặng lặng ngồi một bên, cũng không chịu nói chuyện với ai, không biết là trong lògn đang nghĩ gì.

Phương Kiếm Minh thấy Trọng Dương lão nhân mạnh miệng như vậy cũng chỉ cười trừ chứ không có hành động, chợt từ trong đám đông có một giọng cười lạnh vang lên:

- Trọng Dương lão nhân, người khác có thể sợ ngươi nhưng bổn công tử thì không. Ngươi có bản lãnh gì thì cứ đưa hết ra đi, bổn công tử sẽ bồi tiếp hết!

Theo tiếng nói một thanh niên hoa phục từ trong đám đông thong thả đi ra giữa trường. Phương Kiếm Minh thấy thanh niên này liền nhận ra hắn chính là một người trong nhóm của Long Bích Vân đêm đó, người này chính là người được Hoa Tự Lưu kêu là Vũ Văn Kiên. Hắn ta đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân chỉ còn cách một trượng thì dừng lại ngửa mặt lên nhìn Trọng Dương lão nhân, trên mặt hiện rõ vẻ ngạo nghễ. Trọng Dương lão nhân thấy hắn vạch rõ thân phận của mình liền khiến bốn phía nổi lên một trận bàn luận ồn ào, khuôn mặt già nua hơi ửng đỏ quát lớn:

- Tiểu bối vô tri, dám ở trước mặt lão phu tự xưng là
bổn công tử
, sư phụ ngươi là ai?

Vũ Văn Kiên cười ha hả đang định đáp lời thì từ trong đám đông lại có người trả lời thay hắn:

- Hắn là nhi tử của trang chủ Bạch Đà sơn trang Vũ Văn Tu Lam, cũng là một trong Võ lâm thập đại công tử, xưng là Vũ Văn Kiên. Trọng Dương lão nhân, ngươi là chưởng môn nhất phái, thế nào lại không nhìn ra hắn vậy?

Chúng nhân nghe xong lời này liền dùng ánh mắt kinh dị nhìn Vũ Văn Kiên, Bạch Đà sơn trang trang chủ Vũ Văn Tu Lam gần hai mươi năm qua rất có tiếng tăm. Vũ Văn Kiên lại là một trong Võ lâm thập đại công tử, mặc dù danh tiếng chưa thể bằng cha hắn nhưng trong vòng một năm gần đây cũng được rất nhiều nhân sĩ võ lâm chú ý. Nghe nói võ công của Vũ Văn Kiên đã có được tám phần hỏa hầu của cha hắn, trong lớp thanh niên đồng lứa cũng có thể coi là một trong những cao thủ đỉnh phong. Hắn có thể được bài danh vào nhóm Võ lâm thập đại công tử cho thấy con người này cực kì không đơn giản.

Trọng Dương lão nhân nghe giọng nói này vang lên không cần quay lại nhìn cũng biết đó là Hoa Tự Lưu, lúc trước hai người giao chiến bất phân thắng bại, lại vì Tiếu lão đầu bày trò tình hình khẩn cấp nên đành dừng lại, mà Hoa Tự Lưu cũng không ưa hắn nên mới buông lời châm chọc.
Trọng Dương lão nhân hừ lạnh một tiếng không thèm đáp, ông ta quay sang nhìn Vũ Văn Kiên nói:

- Ta nghe danh của Vũ Văn Tu Lam cha ngươi đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, không biết côgn phu của hắn thế nào. Ngươi là một trong Võ lâm thập đại công tử chắc là võ công cũng không tệ, ngươi thật sự muốn giao đấu với lão phu sao?

Vũ Văn Kiên cười nói:

- Ngươi không phải nói nếu có ai tiếp được một kích thiết tụ liền bỏ đi sao, lời này rốt cuộc là tính hay không tính?

Trọng Dương lão nhân trừng mắt nhìn hắn trầm giọng nói:

- Lão phu thân là chưởng môn nhất phái đâu có thể tùy ý xuất ngôn!

Vũ Văn Kiên lại cười tiếp lời:

- Nghe nói Hoàng Sơn phái các ngươi thành danh vì kiếm nhưng hôm nay lại phế bỏ công phu đó đi có phải là ngu xuẩn lắm không!

Trọng Dương lão nhân nghe vậy cũng không giận chỉ cười lạt đáp:

- Tiểu tử ngươi còn vô tri lắm, có dám tiếp một chiêu thiết tụ của ta thì hẵng nói tiếp!

Vũ Văn Kiên kiêu ngạo nói:

- Được, bổn công tử sẽ tiếp ngươi một chiêu thiết tụ vậy!

Trọng Dương lão nhân lại nói:

- Ta xuất thủ một chiêu thiết tụ, chỉ cần ngươi không bị thương lão phu lập tức quay đầu rời đi. Nếu ngươi bị thương cho dù là thương thế nhẹ cũng phải lui xuống, ngươi dám đáp ứng không?

Vũ Văn Kiên đáp:

- Nếu như ta bị thương là do ta học nghệ không tinh. Trọng Dương lão nhân, bổn công tử thật muốn biết xem ngươi rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh mà khẩu khí lại lớn như vậy!

Trọng Dương lão nhân cười hăng hắc nhảy tới một bước, đôi thiết tụ chậm rãi căng phồng lên, ống tay áo thẳng tắp như một ống tiêu lớn, không biết là bên trong đang cất giấu sát chiêu lợi hại gì. Vũ Văn Kiên không dám sơ ý vội vận toàn thân nội gia chân lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp trường tụ của đối phương. Trường tụ của Trọng Dương lão nhân vừa dài lại vừa mỏng nhưng nhìn qua lại như một tấm thiết bản, từ đó có thể thấy được người này nội lực cực kì thâm hậu. Chúng nhân quan chiến đều mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người giữa trường. Chợt nghe Trọng Dương lão nhân thét dài một tiéng, thân hình di động như cơn lốc, đôi thiết tụ tựa như ánh chớp quét ra, giống như một đôi cánh én chao mình lao vào Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên thấy một chiêu này cũng không có gì thần bì liền cười lạnh một tiếng, nhanh tay rút bảo kiếm rồi lập tức động thân, một kiếm xuất ra đâm xéo lên, mũi kiếm lay động mang theo hàn mang nhằm thẳng vào đôi thiết tụ của Trọng Dương lão nhân. Trọng Dương lão nhân liền cười ha hả nói:

- Vũ Văn tiểu tử, ngươi tưởng rằng đạo hạnh của lão phu chỉ có chừng ấy thôi sao!

Mọi việc diễn ra chớp nhoáng, mọi người còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đã nghe
Uỳnh
một tiếng, thân hình Vũ Văn Kiên không ngừng đảo lộn trong không trung rơi vào giữa đám đông. Chỉ một chiêu mà đã bị chấn bay hơn mười trượng có thể thấy thiết tụ của Trọng Dương lão nhân uy lực vô cùng, cho dù Vũ Văn Kiên là một trong Võ lâm thập đại công tử cũng không đỡ nổi một chiêu. Vũ Văn Kiên từ trong đám đông bước ra sắc mặt tái nhợt, trên khóe miệng còn rỉ ra một tia máu; hắn mở miệng cười ha hả rồi nói:

- Trọng Dương lão nhân quả không hổ là chưởng môn nhất phái, tại hạ nhận thua!

Thật ra hắn thua Trọng Dương lão nhân cũgn không tính là mất mặt mũi, với thân phận và danh vọng của Trọng Dương lão nhân hắn làm được tới mức này đã là không tệ rồi.
Trọng Dương lão nhân cũng cười cười đáp:

- Kiếm pháp của Vũ Văn hiền chất quả nhiên là không tệ, suýt chút nữa lão phu đã bị bức lui rồi. Bái phục, bái phục!

Vũ Văn Kiên nghe vậy trên mặt lóe lên một ý cười quỷ dị, quay người đi vào trong đám đông, hắn quay sang nói nhỏ với thanh niên cực kì tuấn tú đi cùng vài câu lập tức người này quay sang nhìn Trọng Dương lão nhân, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.

Một màn vừa rồi chúng nhân không ai hiểu Trọng Dương lão nhân vì sao lại có thể vừa đẩy lui Vũ Văn Kiên vừa đả thương hắn, cả nhóm mấy người Tiếu lão đầu cũng không thể nhìn ra hắn đã làm thế nào, Phi Long Tử cũng vậy. Với trình độ của bọn họ mà cũng không thể truy xét thì còn nói gì đến mấy tên ở vòng ngoài! Phương Kiếm Minh quay sang nhìn Hoa đại ca một chút chỉ thấy hắn lúc vẫn bảo trì vẻ mặt cười cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại quỷ dị nhìn Trọng Dương lão nhân. Phương Kiếm Minh thấy thái độ hắn kì lạ như vậy liền thấp giọng hỏi nhỏ:

- Hoa đại ca, ngươi đang cười gì vậy? Chẳng lẽ huynh đã nhận ra điều gì sao?

Hoa đại ca cũng chỉ gật đầu chứ không nói. Phương Kiếm Minh thấy vậy trong lòng không khỏi chấn động, nhãn lực của người này thật sự quá lợi hại.
Cao thủ Thiên – Địa nhị bảng đều không nhìn ra vậy mà hắn chỉ liếc mắt qua liền nhận ra được điểm bất thường. Nhãn lực này sợ rằng trên đời không còn ai hơn nữa, khó trách hắn có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị Bang chủ Cái Bang!
– Phương Kiếm Minh nghĩ thầm trong lòng.

Sau khi đánh bại Vũ Văn Kiên Trọng Dương lão nhân lộ ra vẻ mặt cực kì đắc ý nhìn quần hùng, ra vẻ duy ngã độc tôn. N tm thấy vẻ cuồng ngạo của hắn đang định xuất tràng thì đã có người bước ra trước, người này mở miệng nói:

- Tại hạ Địch Hướng Thu, xin thỉnh giáo tiền bối!

Trọng Dương lão nhân nhìn sang mới thấy trên người hắn còn giắt theo một cái tiểu phiến màu bạc thì lập tức ngẩn người hỏi:

- Ngươi là người của Ngân Phiến môn?

Địch Hướng Thu cười đáp:

- Không sai, tại hạ là đệ tử của Ngân Phiến môn!

Trọng Dương lão nhân lại hỏi tiếp:

- Thánh thủ Hà Phi là thế nào với ngươi?

Địch Hướng Thu lại đáp:

- Ông ấy là sư thúc tại hạ!

Trọng Dương lão nhân nghe vậy liền à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu rồi tiếp tục nói:

- Ngân Phiến môn là một trong tứ đại ẩn môn, công phu cao thâm khó lường. Chẳng nhẽ ngươi cũng muốn đoạt bảo sao?

Địch Hướng Thu cười cười đáp:

- Bảo vật không phải dễ thấy. Huống chi đối với người học võ chúng ta thì Võ học bảo điển chính là tâm nguyện lớn lao nhất. Tại hạ không dám dấu, thấy Thiên Hà bảo lục trong lòng cũng có chút xúc động, không thể làm gì hơn là đắc tội với tiền bối!

Trọng Dương lão nhân cười ha hả nói:

- Không sai, chỉ cần là người trong võ lâm thì ai lại không có lòng ham muốn với các loại võ học bảo điển này chứ. Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Nói vừa dứt lời một đôi thiết tụ đã như tia chớp bắn ra, vẫn là chiêu lúc đầu ôgn ta dùng để đánh trọng thương Vũ Văn Kiên, kình phong xé gió vô cùng mãnh liệt. Địch Hướng Thu lập tức dậm chân tung người lên không, vận song chưởng múa lên nhanh như gió, chỉ thấy song chưởng của hắn chợt phân làm hai, từ hai lại phân thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu… chỉ trong chớp mắt chưởng ảnh đã bao phủ ngập trời, chưởng phong cuồn cuộn, xung quanh ba trượng đều nằm trong phạm vi công kích của hắn. Trọng Dương lão nhân bị chưởng ảnh của Địch Hướng Thu bao vây nhất thời chưa thể thoát ra.

Trọng Dương lão nhân sắc mặt không đổi, một đôi thiết tụ không chút do dự phất lên ngạnh kháng. Lập tức đương trường vang lên một tiếng nổ vô cùng mãnh liệt, chưởng ảnh ngập trời của Địch Hướng Thu biến mất tựa như ảo ảnh vậy. Một chiêu này có thể nói là thế tựa sấm sét, kình phong tỏa ra xung quanh tạo thành từng làn sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ. Địch Hướng Thu phải không ngừng thối lui để hóa giải dư kình còn sót lại, đến bước thứ sáu hắn mới có thể ngầm vận chuyển một hơi chân khí, âm thầm sử Thiên cân trụy trụ vững tại chỗ. Những tảng đá bị kình phong giao chiến quét tới chỗ hắn đều bị hắn một cước đá nát!

Một chiêu Thiết tụ này của Trọng Dương lão nhân mấy người bọn Tiếu lão đầu đều nhìn rõ, trong lòng bọn họ đều nghĩ thầm:
Chẳng lẽ Trọng Dương lão nhân này đã tu luyện tới cảnh giới Thiên đạo rồi sao? Tại sao công phu Thiết tụ của hắn lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn che giấu công phu chân chính hay sao?


Bọn họ đang lâm vào trầm tư thì chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng cười nhẹ, quay sang nhìn liền thấy người gọi là Hoa đại ca kia đang nở một nụ cười vô cùng cao thâm. Mọi người thấy thế đều ngẩn người ra, Trọng Dương lão nhân thấy vẻ mặt cao thâm khó lường của Hoa đại ca cảm thấy có chút khó chịu, không nén được bực bội hỏi:

- Các hạ chẳng lẽ đã nhìn ra công phu Thiết tụ của lão phu? Nếu như vậy sao không thượng tràng thử một lần


Hoa đại ca nghe vậy liền cười lạt mấy tiếng rồi nói với Trọng Dương lão nhân:

- Thần công Thiết tụ của Trọng Dương tiền bối quả thật là lợi hại, có thể nói là đã thể hiện hết sự huyền ảo của Võ học. Bội phục bội phục!

Trọng Dương lão nhân nghe lời khen ngợi của hắn mà chẳng hiểu chuỵện gì đang xảy ra, có một loại cảm giác như là thụ sủng nhược kinh vậy! Thế nhưng trong lòng Trọng Dương lão nhân lại vô cùng đắc ý, trên mặt không nhịn được lộ ra một vẻ cuồng ngạo vô cùng!



Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.